Chương 35: (Vô Đề)

Buổi tối Cố Minh Châu không về chung cư, Lương Phi Phàm đã đưa Cố Yên về tư dinh nhà họ Lương. Về đến nhà, Cố Yên vẫn có chút không vui, buổi

tối Lương Phi Phàm dỗ dành mãi cô mới chịu ngủ.

Anh nằm bên cạnh, ngắm

nhìn cô dần chìm vào giấc ngủ mà vẫn chau mày, thì lặng lẽ thờ dài một

cái.

Lương Hạo Thiên ở trong thư phòng đợi anh, cầm chai rượu

rồi ngồi trên sofa tự rót cho mình một ly. Thấy anh bước vào, ông đưa

cho anh một ly: "Sáng sớm mai cha sẽ trở về Mỹ.

"Lương Phi Phàm nhận ly rượu nhưng không uống mà đặt xuống bàn, anh rất ít khi uống rượu vào ban đêm, mũi Cố Yên rất thính, ngửi thấy mùi rượu là đã bực tức rồi."Con không đồng ý."

"Con trai à, từ trước tới giờ hai chúng ta vẫn có thể hiểu nhau mà. Lần này ta không thể đứng về phía con được. Ta đã nhận lời với Cố Bác Vân."

"Nếu như quan hệ giữa cha và Cố Bác Vân thực sự tốt đến vậy thì năm đó, khi ông ta gặp nạn, tại sao cha thấy chết mà không cứu?

"Lương Phi Phàm ngồi xuống sofa, hỏi rất sắc sảo, anh vốn rất giỏi đi thẳng vào trọng tâm vấn đề."Cái giá để cứu ông ta quá đắt, sau khi ta đắn đo thấy không cần thiết phải như

vậy. Nhưng giờ đây, đối với cuộc hôn nhân giữa con và Cố Yên, thái độ

của ông ta có lợi cho ta, ta muốn thấy chuyện này thành công. Nói thật,

ta không tán thành chuyện hôn nhân của hai đứa, đối với người đàn ông

làm việc đại sự như con, Cố Yên chỉ là vật cản đường mà thôi. Nếu con

muốn lấy con gái nhà họ Cố thì Cố Minh Châu mới là người thích hợp.

"Lương Hạo Thiên tự xưng một đời anh hùng, tuyệt tình chính là cách làm của ông ta. Ngoại trừ đứa con nối dõi tông đường, ông ta không thèm để ý đến bất cứ người nào khác."Việc này cha không phải lo cho

con!" Lương Phi Phàm nổi giận đùng đùng, ngắt lời cha.

"Nhất định con sẽ lấy Cố Yên, nếu cha không giúp con thì cứ việc ra đi, con sẽ tự mình nói chuyện với Cố Bác Vân. Con cũng chỉ mời cha về cho có vậy thôi, con không muốn bị người ta cười nhạo nhà họ Lương chúng ta không có phép tắc. Nhưng mà tốt nhất cha cũng nên yên phận một chút, nếu để con phát hiện cha có tác động nhỏ nào… cha tự mình cầu nguyện đi."

Anh ấn điện thoại trên bàn cạch một tiếng: "C, chuẩn bị khởi hành, đưa cha tôi về lại Mỹ, right now!"

Lương Hạo Thiên hiển nhiên hiểu rõ phong cách của con trai, xoa xoa tay, thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi:

"Con trai này, từ trước tới giờ ta chưa từng can thiệp vào bất cứ chuyện gì con làm, đó là bởi vì từ lúc con khôn lớn, ta phát hiện ra, ta đã không còn khả năng can thiệp vào chuyện của con. Nhưng điều này không có nghĩa là ta không quan tâm con, càng không phải là ta tán đồng tất cả các việc làm của con. Cho nên, nếu như việc sửa chữa sai lầm trong khả năng của ta làm con khó chịu, ta rất xin lỗi."

Lương Phi Phàm bá vai cha cười nhạt:

"Về điều này thì ý kiến của chúng ta hoàn toàn giống nhau. Nhưng cha yên tâm, con sẽ không vì cha không tán đồng mà xóa tên cha trong danh sách khách mời đâu, là người đã cho Lương Phi Phàm con một phần máu thịt, cha vẫn sẽ xuất hiện trong ngày trọng đại của con."

Anh đứng lên đi ra

ngoài, tay cầm vào nắm cửa rồi dừng lại một lát, xoay mặt qua một chút,

nhẹ nhàng nói với người cha đang cầm ly rượu trong tay:

"Thực ra cha hiểu hơn ai hết, bức di thư mà mẹ con để lại đó là giả, phải không? Chúng ta đều biết rõ… mẹ làm sao có thể tha thứ cho cha được chứ?"

Một người phụ nữ đã dùng cách kết thúc sự sống của mình để nói lên sự bất

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!