Một lát sau, Tần Tang xuất hiện, cô cũng mặc một bộ đầm dạ hội như của Cố Yên.
"Cậu đi đâu về vậy?" Nhìn cách ăn mặc cũng như trang điểm của Tần Tang, Cố Yên ngạc nhiên hỏi.
"Đi chứng kiến một màn cầu hôn thế kỷ, tuy nhiên xảy ra chút sự cố, chú rể bị cho leo cây rồi." Tần Tang kêu nhân viên mời khách hàng về sớm, rồi
cũng cho nhân viên nghỉ. Cô ngồi xuống trước mắt Cố Yên.
Cố Yên
cầm ly cà phê nóng, rồi từ từ kể lại sự việc, sự bình tĩnh của cô khiến
Tần Tang nổi da gà, người ta vẫn thường nói trước bình minh luôn là màn
đêm, cảm xúc bị kìm nén, đến khi bùng phát, hậu quả thật khôn lường.
Cố Yên kể hết đầu đuôi câu chuyện, rồi thần người ra, nước mắt cứ thế tuôn trào, từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống tấm khăn trải bàn, loang
cả một khoảng to: "Tang Tang… Tang Tang… Tang Tang…
"Cô lí nhí gọi đi gọi lại."Ừ, mình đây. Cậu cứ khóc đi, khi nào thấy không còn
khó chịu trong người nữa, chúng ta sẽ nói chuyện." Tần Tang đưa hộp khăn giấy cho cô, nhẹ nhàng nói.
Một cô gái vốn không ưa nước mắt
nhưng gặp phải cảnh ngộ này thì bao nhiêu mạnh mẽ cũng sẽ tan biến mất,
huống hồ trong hoàn cảnh này lại có người bạn tri kỷ bên cạnh, cô gục
đầu vào lòng Tần Tang khóc một cách thoải mái.
Tần Tang vuốt tóc cô vỗ về, nghĩ một lát cô lất điện thoại nhắn tin cho Lý Vi Nhiên.
Cố Yên khóc một lúc lâu, trong lòng cũng thấy vơi đi phần nào. Tuy nhiên,
nụ cười đau khổ của Trần Doãn Chi cũng như ánh mắt thương xót của Dung
Nham cứ lập lờ trước mắt cô, cô đưa hai tay ôm đầu, đến khi những viên
đá lấp lánh trên chiếc kẹp tóc chạm vào bàn tay mát lạnh, hình ảnh Lương Phi Phàm lại như gần đâu đây.
"Cậu thấy dễ chịu hơn chưa?
"Tần Tang rút tờ giấy ăn đưa cho cô, rồi làm như vô tình đặt chiếc điện thoại di động đang để ở chế độ đàm thoại lên mặt bàn. Cổ họng cô như khan lại vì khóc, đôi mắt sưng đỏ:"Tần Tang, mình phải làm gì đây?"
"Hoặc là chia tay anh ta, rồi tìm một người tốt hơn, hoặc là cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi tiếp tục cùng anh ta chung sống." Tần Tang đưa
ra ý kiến. Tình yêu vốn là chuyện của hai người, làm gì đến lượt người
khác tham gia. Cho dù cô có thân thiết với Cố Yên tới mức nào thì cũng
chỉ đưa ra ý kiến thôi, chứ việc quyết định vẫn là do Cố Yên.
"Tang Tang… không có đâu… trên thế giới này, không thể nào có người tốt hơn Lương Phi Phàm. Cho dù có… cho dù có… tớ cũng không cần."
Cái gì gọi là tốt nhất, kỳ thực chính là cái mình ưng ý nhất, những cái khác dù có tốt đến mấy cũng chẳng có ích gì.
"Mình không biết phải làm thế nào, chuyện tới mức này rồi, mình làm sao coi như không có chuyện gì được? Nhưng mà Tang Tang à, nếu nói chia tay, e rằng mình không làm được đâu… mình làm sao có thể chia tay với anh ấy chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!