Sáng sớm hôm sau, Lương Phi Phàm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện
thoại. Cô gái nhỏ bé vẫn say giấc trong vòng tay anh, đầu cô rúc vào
trong ngực anh, nơi trái tim anh đang đập rộn ràng sau một đêm ân ái mặn nồng. Chiếu chăn mỏng đắp hờ để lộ ra bờ ngực trắng nõn với bao dấu vết của cuộc mây mưa tối qua. Anh với tay lấy chiếc điện thoại, thì ra cô
đặt chuông báo thức để sáng nay dậy sớm chuồn về nhà, tránh bị chị gái
ghê ghớm bắt gặp. Lương Phi Phàm kề điện thoại vào sát tai cô: "Yên Nhi, em đã muốn dậy chưa?"
Cố Yên nửa tỉnh nửa mê, khi có người gọi, cô khua khua tay theo phản xạ, trở mình rúc vào người anh ngủ tiếp.
"Anh gọi em rồi đấy nhé, em không dậy thì đừng có trách anh đấy!" Lương Phi
Phàm xoa tấm lưng trần của cô, thì thầm bên tai, phải nói trước, nếu
không ai mà hứng được cơn giận của Cố tiểu thư cơ chứ!
Nhưng rất tiếc, đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn lại có lúc tính toán sai lầm. Mặc dù đã lên tiếng gọi cô dậy, mặc dù cô không muốn dậy,
nhưng món nợ này cô vẫn lôi anh ra tính sổ.
"Sao anh không gọi
em dậy! Gọi một lần không được thì phải gọi nhiều lần chứ! Giờ về biết
ăn nói thế nào với chị Minh Châu đây!" Vừa nói cô vừa véo vào người anh
đau điếng.
"Ai mà biết được gọi em dậy rồi có bị mắng hay không hả? Là em đặt chuông điện thoại làm anh tỉnh dậy trước đấy chứ!"
Anh càng cố thanh minh, cô lại càng cấu anh đau hơn, bữa điểm tấm sáng lại là một trận mưa nhéo.
Dù sao cũng đã muộn rồi, Lương Phi Phàm đành đưa cô về trình diện bà chị
gái ghê gớm rồi đi thẳng đến Lương thị. Hai người bước vào đến cửa, thấy Cố Minh Châu đang ngồi ăn sáng, cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi rói
khi nhìn thấy em rể tương lai đang ôm eo cô em gái bước vào.
"Chào buổi sáng!"
"Chị." Cố Yên lè lưỡi, rồi chạy tót lên lầu.
Lương Phi Phàm khẽ mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô đến khi khuất hẳn làm Cố
Minh Châu nổi da gà: "Chú yên tâm, sau vụ thầu này, tôi sẽ cho Cố Yên từ chức." Cố Minh Châu vừa cười vừa nói.
"Em cũng nghĩ chị nên làm thế!" Lương Phi Phàm ngồi xuống trước mặt Cố Minh Châu. "Em muốn đến
chỗ bác Cố để xin phép về chuyện hôn lễ. Tháng sau cha mẹ em về nước, em sẽ dẫn họ tới đây để hai bên gia đình nói chuyện."
Cố Minh Châu đặt chiếc bát đang cầm trên tay xuống, nhìn lên cánh cửa phòng đang
đóng kín của Cố Yên: "Khi cha mẹ chú chưa về nước thì chú chưa nên đến
gặp cha tôi vội. Nếu cảm thấy sốt ruột thì để khi nào có thời gian tôi
sẽ dẫn chú tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!