"Anh!"
"Ừ."
"Tối nay anh ăn gì vậy!"
"Anh không biết mình đã ăn gì nữa. Không có em ăn cùng, mọi đồ ăn trở nên vô nghĩa."
"Chả bù cho em, ăn cua rang me, chị Minh Châu làm ngon ơi là ngon."
"Đồ độc ác."
"Hu hu."
…
Anh một tin, em một tin, cứ thế cô đi về đến nhà. Cố Minh Châu đã đứng ở
sân đợi cô từ khi nào, từ xa nhìn thấy cô em gái vừa đi vừa cúi đầu như
đang xem một cái gì đó, lại gần hóa ra cô đang cầm chiếc điện thoại,
niềm hạnh phúc hiện đầy trên nét mặt. Thấy vậy, Cố Minh Châu mới thở
phào nhẹ nhõm, xem ra cô em gái ngốc nghếch này cũng thừa hưởng được từ
cô chị Cố Minh Châu này một chút thông minh đây.
Không ai có thể ngờ được, tại Lương gia lúc này, đầu bếp đang vô cùng lo lắng vì Lương Phi Phàm.
"Mấy việc cỏn con thế này mà chú cũng phải hỏi anh sao? Chú làm anh thất
vọng quá đấy!" Miệng nói, nhưng mắt anh vẫn cứ nhìn vào đống giấy tờ
trước mặt.
Dung Nham nhở dài một tiếng rồi mở miệng oán thán:
"Đại ca à, anh xem, em có được toàn quyền quyết định đâu, hơn nữa, cả Vi Bác và Diệu Lâm, bên nào em cũng không dám đắc tội, một bên là ông nội
yêu cầu, một bên là chị dâu trưởng tương lại của nhà họ Dung, anh bảo em phải làm thế nào đây?"
"Chú cứ nói tiếp đi!"
Tiếp tục? Chừng ấy lý do còn chưa đủ sao? Dung Nham vò đầu bứt tóc, anh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.
Lương Phi Phàm cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn đàn em, rồi đứng dậy mở cửa
sổ với vẻ khó chịu: "Vứt thuốc đi, Cố Yên sắp tới rồi đấy!"
"Ôi
trời… Đại ca à, em nói ra, anh đừng trách em nhiều chuyện nhé? Anh đừng
có quá chiều chuộng phụ nữ như vậy! Nhiều lúc phải để phụ nữ chiều
chuộng mình chứ, anh cứ nghiêm khắc với cô ấy chỉ bằng một phần mười bọn em thì cô ấy sợ đến nỗi anh bảo đi đông thì đố cô ấy dám đi tây. Anh
càng chiều chuộng cô ấy, cô ấy càng lên nước lấn lướt anh đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!