Nghe tới đó, mắt Lương Phi Phàm như nóng lên bởi câu nói này có ý nghĩa
đối với anh hơn tất cả mọi thứ trên đời. Anh quỳ xuống đối diện cô, hai
tay vịn vào thành ghế rồi cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ
nhàng, mềm mại và quyến luyến. Cố Yên cũng đáp lại anh, cô hé miệng đón
nhận chiếc lưỡi đầy ma quái của anh và mút nhẹ như đang khám phá một
không gian bí ẩn đầy đam mê.
Lương Phi Phàm bỗng khựng lạ bởi vì anh chợt nhận ra hôm nay cô không "khỏe" như mọi ngày, nếu tiếp tục,
anh e là mình sẽ không thể khống chế được ham muốn và có thể gây tổn
thương cho cô.
Anh nói trong hơi thở hổn hển: "Vì sao em chưa bao giờ nói với anh những điều đó, vì sao hả?"
Cố Yên đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt cương nghị của anh, ánh mắt cô nhìn anh ngày càng da diết: "Em nghĩ là anh đã biết rồi…"
Nghe giọng điệu đầy tủi thân của cô, Lương Phi Phàm cảm thấy vô cùng đau
lòng, anh kéo cô lại gần mặt mình rồi tiếp tục hôn cô, giọng anh nhiễu
loạn trong hơi thở: "Anh không biết. Em không nói thì làm sao mà anh
biết được? Anh chỉ biết trong lòng em không chỉ có mình anh chứ làm sao
anh biết được em đang nghĩ gì? Cố Yên, hứa với anh, từ giờ dù có chuyện
gì đi chăng nữa em cũng sẽ nói với anh!"
"Không hứa!" Cố Yên nghịch ngợm há miệng cắn một cái vào mũi anh, cất giọng hờn dỗi.
Lương Phi Phàm lập tức đáp trả bằng một nụ hôn cuồng nhiệt: "Yên Nhi, anh rất muốn em…" Giọng anh trở nên khàn đặc, bàn tay bắt đầu len lỏi vào trong váy cô khám phá.
Cố Yên khẽ kêu thét rồi cười ha ha, cô khép chặt đùi để bàn tay anh không mò mẫm được vào nơi u mật.
"Đáng đời em, ai bảo cứ thích giận dỗi người khác cho lắm vào!"
Nói xong, anh bế thốc cô vào phòng trong rồi đặt cô xuống giường, ánh mắt anh nhìn cô như thú đói muốn ăn thịt người.
"Yên Nhi, anh…anh khó chịu quá…" Giọng anh trở nên khàn đặc và đứt quãng.
Cố Yên nhìn anh say đắm rồi từ từ kéo khóa quần anh xuống. Lương Phi Phàm thở hổn hển: "Bé ngoan, đừng nhúc nhích."
Cố Yên không chịu thua mà tiếp tục bỏ từng lớp, từng lớp quần áo trên
người anh cho tới khi đập vào mắt cô là biểu tượng đàn ông của anh lúc
này đã sừng sững và nhức nhối hơn bao giờ hết. Anh với tay cởi cúc áo
của cô rồi khám phá vùng ngực mềm mại, trắng ngần của cô. Bàn tay anh
lướt tới đâu nơi đó lập tức hằn lên dấu năm ngón tay hồng hồng khiến cho cảnh xuân càng thêm ma mị.
"Ưm…" Cố Yên rên nhẹ khi các ngón
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!