Trần mỹ nữ không hổ danh là diễn viên hạng A, Lương Phi Phàm mới đẩy nhẹ một cái, cô ta đã lùi lại, tay thu gom đồ đạc, hai mắt ướt sũng, nũng
nịu nói: "Phàm…em không cần tiền của anh, em ở bên anh không phải vì
tiền mà vì em yêu anh. Em… chỉ cần một câu nói của anh, anh đối với em…
cho dù chỉ một chút thôi, có thật lòng với em không?"
"Xin lỗi!" Lương Phi Phàm vừa đóng cúc áo vừa trao cho cô nụ cười mê người.
Trần mỹ nữ cười đau đớn: "Không sao… Em cũng biết, người như anh không dễ gì chung tình tới một người con gái… Phàm, em chỉ hy vọng sau này anh sẽ
nhớ đến em, người rất yêu anh, hãy nhớ rằng chúng ta từng có những phút
giây vui vẻ bên nhau." Vừa nói, nước mắt của mỹ nhân vừa không ngừng
rơi.
Cố Yên lại một lần nữa nổi da gà, nhìn cảnh đôi tình nhân
bịn rịn chia tay trong nước mắt, cô không kìm được cơn tức giận: "Lương
Phi Phàm, tôi cảnh cáo anh, lập tức kêu cô ta biến khỏi đây ngay, ngay
bây giờ, nếu không đừng trách tôi!"
Mỹ nhân kia mừng thầm vì
Lương Phi Phàm đã nhìn thấy bộ dang đanh đá, chua ngoa của Cố tiểu thư,
lần này chắc mẩm cô đã mất điểm trong mắt anh.
Lương Phi Phàm
thở dài, anh đi đến ôm cô gái đang hậm hực tức giận kia, thậm chí anh
chẳng thèm nhìn mỹ nữ kia một cái: "Trần tiểu thư, mời cô rời khỏi đây
ngay, nếu không cô sẽ thấy tôi thảm hại thế nào đây."
Mỹ nữ khép lại màn kịch bằng những bước đi nặng nề ra cửa.
Cố Yên đẩy mạnh anh ra nhưng vẫn không quên cấu vào tay anh một cái thật
đau: "Giờ thì anh đã thấy mãn nguyện rồi chứ?" Cố Yên ngồi phịch xuống
sofa.
"Ồ, anh không thể phủ nhận là anh rất thích nhìn thấy em
nổi cơn ghen như thế này." Lương Phi Phàm đi đến, giơ tay ra định ôm cô
vào lòng.
"Cởi chiếc áo anh đang mặc trên người ra." Cô ra lệnh cho anh.
"Quần cô ta cũng chạm vào rồi, có cần cởi nốt không?" Lương Phi Phàm dờ dờ trên chiếc thắt lưng.
"Cả sofa, nói tóm lại, tất cả những thứ cô ta động vào cũng phải thay hết
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!