Về sau, hễ rảnh rỗi, Lương Phi Phàm lại đến nhà cô. Để hợp khẩu vị, đa
phần là anh tự xuống bếp làm cơm, ăn xong, cả hai lại ngồi xem phim, trò chuyện trên sofa.
Có khi cô không có nhà, anh lại ngồi trong xe đợi cô. Thấy cảnh ngày nào anh cũng chạy đi chạy lại, cô liền đánh cho
anh một chiếc chìa khóa nhà.
"Anh đói lắm rồi!
"Vừa vào đến nhà, anh đã liền miệng kêu đói. Cố Yên vứt quyển sách trên tay xuống rồi vào bếp nấu cơm cho anh ăn. Lúc cô rửa bát, anh đứng tựa vào cửa bếp, được một lúc, anh lại mon men đến ôm chặt lấy cô."Hôm nay Tần Tang xin nghỉ việc rồi." Cố Yên kể.
"Thế à?" Anh khẽ cắn vành tai cô, trả lời qua loa, bàn tay khó bảo lại luồn vào trong áo cô sờ soạng.
"Em cũng không muốn làm…"
"Ừ.
"Anh cứng đờ người. Cố Yên biết anh hiểu sai ý nên vội vàng giải thích:"Ý em không phải không muốn làm cái đó…mà là em muốn xin thôi việc.
"Nói xong, cô xấu hổ cúi xuống rửa bát, sao hôm nay cô lại lỡ lời như thế được chứ, cái gì mà không phải không muốn"làm
"… Một tuần phải có đến bảy ngày anh ở lại nhà cô. Có đêm, anh dậy đi vệ sinh, khung cửa thấp mà anh lại cao nên bị cộc đầu, nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy anh kêu đau, lại cười thầm."Dậy đi!" Nấu bữa sáng xong, anh gọi cô dậy.
"Ừm…ư…
"Cố Yên với tay quàng vào cổ anh, để lộ làn da trắng nõn điểm xuyết những đốm hồng hồng, dấu vết của nụ hôn tối qua. Anh cúi xuống tặng cô một nụ hôn thật nồng cháy. Càng hôn càng cảm thấy như bị kích thích, tay anh không quên thò vào áo cô thám hiểm."Hôm nay
không dậy được không em? Anh cũng không đi làm." Lương Phi Phàm thì thào bên tai cô.
"Nhưng em có hẹn với Sang Sang rồi." Cô vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo, nói.
"Không đi được không?" Vừa nói bàn tay anh vừa lần lần xuống phía dưới.
"Không được!
"Cố Yên ôm chăn lăn một vòng, khiến anh ôm hụt cô. Lương Phi Phàm kéo chiếc chăn của cô về phía mình:"Bé con, ăn no rồi thì phủi tay hả?
"Cố Yên cố tránh bàn tay ma quái của anh, nhưng chỉ vài phút sau, anh đã ôm trọn cô dưới thân mình. Sau khi đã"no nê
", Lương Phi Phàm mới chịu rời giường đi làm, trong khi Cố Yên vẫn cuộn chăn nằm một cách lười biếng. Tính cách của Tần Tang, Cố Yên là người rõ nhất. Ngày công ty mở tiệc, lão Chu phê bình bộ phận maketing có vài câu, lời đến tai Tần Tang, cô ấy liếc ánh mắt hằn học về phía lão Chu:"Cũng may, tôi đang tính từ chức đây. Các người ngồi đó mà uống nước lọc!
"Tần Tang xin thôi việc khiến lão Chu lạnh cả mặt, dù gì thì cô cũng là cấp dưới của lão, chẳng lẽ đùa một câu cũng không được sao? Chị Trần đến khuyên giải, Tần Tang không thèm nghe ai. Cô ấy đẩy chiếc ghế ra, đứng dậy, tay tháo tấm thẻ cài trên áo vứt xuống bàn, giận dỗi nói:"Đơn xin thôi việc, hôm khác trợ lý của tôi sẽ mang tới, tôi đi đây."
Không biết lão Chu vô tình hay cố ý lôi mấy cô ra như gái câu khách lầu xanh, Cố Yên cũng thấy khó chịu, có điều tính cô vốn vô tư nên cũng không
nghĩ tới việc cự lại như Tần Tang.
Trong lòng Tần Tang chắc phải khó
chịu lắm, đi đến đâu, làm cái gì, người ta cũng nhìn Tần Tang theo kiểu
chỉ thông qua cô ấy mà ngưỡng mộ một người nào khác, đối với một cô gái
kiêu kỳ như Tần Tang thì điều đó thật là khó chịu.
Cố Yên rất
hiểu tâm trạng đó của Tần Tang. Mấy tháng nay, cô không còn sống dựa vào Lương Phi Phàm nữa nên cũng hiểu ra rất nhiều điều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!