Chương 12: (Vô Đề)

"Không sao!" Trần Ngộ Bạch cũng nói vậy: "Mỗi ngày làm việc mười tám

tiếng, ba bữa cơm chỉ là một ly cà phê đen, chịu được đến giờ cũng là

tốt lắm rồi. Đại ca không muốn cho ai biết, nên cô cứ coi như tôi chưa

nói gì".

Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn xem thái độ của cô thế

nào: "Hơn nữa hai tháng nay, công việc ở công ty rất nhiều, đại ca lại

rất ham làm, cô yên tâm, ngày nào cũng truyền đạm vào người, nên cố mấy

tuần nữa chắc không có vấn đề gì đâu".

Sao lại không có vấn đề

gì cơ chứ?! Cố Yên lo lắng nhưng giờ cô không còn là gì của anh nữa,

việc của anh không đến lượt cô phải hỏi.

Tối đó về nhà, cô suy

nghĩ rất nhiều. Cô biết trong lúc này, cô không thể bỏ anh được nên đã

nhấc máy gọi cho Kỷ Tứ, nhưng người nghe máy lại là Trần Ngộ Bạch, anh

ta nói, nhóm máu của đại ca rất đặc biệt, chỉ có Kỷ Tứ hợp, nên cô ta đi tiếp máu cho đại ca rồi.

Cô mặc vội chiếc áo khoác định tới chỗ Lương Phi Phàm, nhưng nhớ lại đêm hôm đó, anh đã giày vò thân thể mình, với người khỏe mạnh như Lương Phi Phàm chắc cũng không đến nỗi phải lo

lắng lắm. Nghĩ vậy, cô lại đi tìm Trần Ngộ Bạch, hẹn anh ta đi ăn trưa

để hỏi rõ thực hư thế nào.

"Tôi phải về đây. Hôm nay đại ca

không thể truyền dịch được nữa, bác sĩ nói phải truyền thức ăn qua đường mũi, đau lắm đấy. Mấy đứa ở nhà không mạnh tay được nên tôi phải về phụ giúp chúng nó đè chân đè tay đại ca, nếu không đại ca chống lại sẽ

không truyền được." Chiêu này giống như một liều thuốc mạnh mà anh ta

chuốc cho Cố Yên.

Quả nhiên, chưa đi được hai bước, cô đã đuổi theo anh ta.

Trần Ngộ Bạch muốn trêu chọc cô thêm lúc nữa, nhưng tình hình của đại ca

hiện không mấy khả quan, nên anh ta phải nhanh chóng đưa cô theo về bệnh viện.

Hai người họ vừa bước tới cửa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lương Phi Phàm: "Đi ra!".

Giọng nói tuy yếu nhưng vẫn lạnh băng, và ẩn chứa bao nỗi tức giận.

Vào tới nơi, thấy Lương Phi Phàm tựa lưng vào thành giường, chiếc áo sơ mi

trắng đã ngả sang màu hơi vàng, cúc áo cũng rớt mấy cái, hình như vẫn là chiếc áo hôm đó anh mặc, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, trông anh

tiều tụy hơn bao giờ hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!