"Cậu chủ đã về!" Mấy người giúp việc của nhà họ Lương đều dừng tay, vui vẻ chào.
Lão quản gia vội vàng chạy từ trong nhà ra đón: "Cậu chủ về sớm vậy?"
Lương Phi Phàm gật đầu, sắc mặt còn chút mệt mỏi: "Yên tiểu thư đâu?"
"Dạ, tiểu thư đang ngủ trên lầu. Có cần đi mời tiểu thư xuống không, thưa cậu chủ?"
Lương Phi Phàm gạt tay: "Không cần đâu! Để tôi lên đấy." Tính gắt ngủ của cô chủ lúc mới tỉnh dậy thì thật không ai chịu nổi.
Lương Phi Phàm cười rồi đi thẳng lên lầu. Được một đoạn, anh ta dừng lại, nói với quản gia: "Lấy cái hộp trong va li màu đen mang lại cho tôi!"
Lão quản gia vội mở chiếc va li màu đen ra, lấy chiếc hộp làm bằng ngọc mà
chỉ nhìn thôi cũng biết giá của nó không phải thấp, rồi cẩn thận đưa tận tay cậu chủ, miệng cười tủm tỉm, hỏi: "Cậu chủ lại mang món quà quý giá gì về làm vui lòng cô chủ thế?"
Lương Phi Phàm một tay cầm lấy chiếc hộp, tay kia vỗ vai quản gia, cười nói: "Mặt trăng trên trời."
Trong phòng, Cố Yên đang ngon giấc.
Đang là cuối hè, trong phòng không bật điều hòa, không khí có phần ngột
ngạt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô gái thấy người mình lấm tấm mồ hôi,
dường như mùa hè oi ả ấy lại hiện về trong giấc mơ.
Trong mơ, cô đứng ở sảnh lớn của tập đoàn Vi Bác, cảnh lần đầu tiên gặp người cha
thân sinh, chiếc nơ màu trắng cài trên mái tóc dài đến ngang lưng, lặng
lẽ đứng ở đó.
Cô gái nhỏ bé so với căn phòng rộng lớn lại càng trở nên yếu đuối.
Cố Bác Vân nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ bé đứng trước mặt, tình cha con
xa cách đã mười sáu năm bỗng ùa về, nghẹn ngào không nói thành lời, một
người vốn lạnh lùng như ông cũng cảm thấy bối rối, rất lâu sau mới vẫy
tay ra hiệu: "Diệc Thành, sắp xếp phòng cho Cố Yên."
"Vâng, thưa chú!"
Cậu thanh niên nghe tiếng gọi liền xuất hiện, xách hành lý của Cố Yên, nói
nhỏ bên tai: "Chào em! Anh là Phương Diệc Thành." Nói đoạn, cậu ta đưa
tay ra, những ngón tay khô ráp nhưng nóng ấm bắt lấy tay cô gái…
Cô gái trong giấc mộng ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên, sau đó nắm chặt lấy tay anh, miệng nở nụ cười.
Lúc đó cũng đang là giữa mùa hè. Trong cái nắng hè oi ả, tiếng ve sầu kêu
râm ran, bụi bay trong những chùm ánh sáng, xung quanh bỗng trở nên yên
tĩnh, trời đất không một tiếng động, trong lòng Cố Yên, cậu thanh niên
đẹp trai với nụ cười rạng rỡ, bàn tay ấm áp của cậu ta như đang hứa hẹn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!