"Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?" Tôi hỏi thư ký của tôi.
"Vâng, thưa ngài. Đề xuất đấu thầu đã sẵn sàng."
Tốt.
Tôi đã đi đi lại lại San Francisco nhiều lần để chốt giao dịch giữa hai công ty. Nhưng dường như ở nơi này điều gì đó thu hút tôi khiến tôi mãi không thể rời khỏi nơi này.
Tôi bắt đầu mở cửa xe và từ từ bước ra khỏi đó.
Cùng với thư ký của tôi và một số vệ sĩ, chúng tôi bắt đầu đi về phía lối vào của tòa nhà này.
"Xin lỗi nhóc, nơi này không là là chỗ nhóc vui chơi." Người bảo vệ nói.
Tiếng người bảo vệ thu hút tôi. Tôi không biết điều gì đang thi hút tôi, tôi cứ nhìn chằm chằm về phía đó.
"Tôi chỉ muốn đưa cái này cho mẹ tôi; bà ấy đã để quên ví của mình."
Cậu hé có lời lẽ gay gắt với nhân viên bảo vệ của tòa nhà. Tôi chuẩn bị chuyển dời ánh mắt khỏi đó tiếp tục công việc của mình thì chợt nhận ra thứ đang đeo trên cổ cậu bé.
Mắt tôi mở to khi nhìn thấy thứ đó.
Nó chỉ giống nhau thôi sao? Nhưng điều đó là không thể? Bởi tôi là người thiết kế nó?
Tôi nhanh chóng đi về phía cậu bé đang đứng. Tôi thậm chí còn cảm nhận được sự kinh ngạc của những người đi cùng tôi kho tôi đi đến chỗ cậu bé. Nhưng tôi muốn chắc chắn, tôi muốn xem có gì được khắc ở mặt sau chiếc vòng cổ của cậu bé hay không.
"Cậu bé này để tôi giải quyết cho."
Tôi nói với bảo vệ, rồi tôi quỳ xuống trước mặt đứa trẻ để chúng tôi có thể đối mặt với nhau.
"Bây giờ nói cho chú biết, mẹ của cháu là ai?" Tôi hỏi cậu bé.
Chú biết để làm gì.
Tôi mỉm cười với những gì anh ấy nói, tại sao rõ ràng cậu bé này làm tôi lo lắng. Tôi cảm thấy có gì đó là lạ khi ánh mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau. Cứ như thể tôi đang đối mặt với một phiên bản khác của mình.
Tại sao hai chúng tôi lại trông rất giống nhau?
"Cậu bé, chú có thể xem mặt dây chuyền của cháu được không?" Tôi đã nói với cậu bé.
Mặc cho cậu bé phản đối những gì tôi làm, tôi chộp lấy mặt dây chuyền mà cậu ấy đang đeo và nhìn trộm đằng sau nó.
Mắt tôi mở to và trái tim đã chết của tôi lại đập mạnh lần nữa. Hình khắc ở mặt sau của mặt dây chuyền này là không thể nhầm lẫn. Đây rồi, chữ 2N khắc ở mặt sau là biểu tượng của tên tôi và Yên Nhi.
Nhưng tại sao nó lại được đeo trên cổ cậu bé này?
"Tiểu Bảo, chú đã tìm cháu khắp nơi!" Tôi nghe thấy một giọng nói hét lên từ xa.
Chú Hạ Tuy!
Cậu bé nhanh chóng chạy về phía một thanh niên. Tôi từ từ đứng dậy và nhìn về hướng của họ. Tôi thấy anh ta bế cậu bé lên trên tay.
"Mẹ cháu đã bảo cháu không được ra ngoài mà."
Tôi đi đến gần và nói chuyện với hai người.
"Xin lỗi, nó là con của anh sao?" Tôi nói để thu hút sự chú ý của anh ấy.
"Đúng vậy. Xin lỗi vì đã làm phiền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!