Sau bữa tối, Hạ Tuy cũng rời khỏi nhà của chúng tôi, trở về nhà anh ấy. Tôi thấy con trai tôi vẫn đang còn chơi game.
"Con trai, đừng chơi nữa, đến giờ đi ngủ rồi."
"Mẹ ơi, cho con chơi một xíu mữa thôi ạ"
"Không được đâu con, bé ngoan thì phải đi ngủ đúng giờ có đúng không nào."
"Con biết rồi ạ, nhưng mà mẹ ơi! Cho con chơi một ván cuối cùng có được không? Xong con sẽ lên giường ngủ mà."
"Huh? Một ván cuối cùng nhé."
"Vâng ạ" nói rồi thằng bé quay lưng lại tiếp túc chơi game
Tôi không thể chống lại được sự nào nỉ của con trai tôi. Tôi biết thằng bé thiếu đi tình thương của bố, vậy nên tôi có gắng bù đắp nó bằng tình mẹ. Tôi không muốn thằng bé vì thiếu đi tình thường của cha mà trở nên tự ti. Nên tôi đã cố gắng hết sức làm những điều tốt đẹp nhất có thể cho thằng bé.
Tôi nhìn chằm chằm vào lưng thằng bé khi thằng bé đang chơi game suy nghỉ. Rồi tôi chầm chậm bước đến chỗ thằng bé, khuỵu gối ngồi xuống rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ của nó ôm thằng bé bằng một cái ôm ấm áp từ phía sau. Tôi cảm thấy thằng bé dừng lại những gì thằng bé đang làm.
"Mẹ làm sao vậy?, có chuyện gì xảy ra sao?" Thằng bé nắm lấy cánh tay tôi và vuốt ve nó, điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
"Mẹ rất yêu con, bảo bối." Tôi nhẹ nhàng nói với thằng bé.
Mặc dù thằng bé không tò mò về những gì đã xảy ra trong quá khứ của tôi, cũng không tò mò việc bố của mình là ai, tại sao mình chưa từng gặp bố.
"Con cũng rất yêu mẹ." Thằng bé nói với tôi bằng một giọng nói tràn ngập sự yêu thương và quân tâm tôi.
Tôi mỉm cười trước những gì thằng bé nói rồi hôn nhẹ lên trán thằng bé, cho đến khi tôi nhớ ra một thứ mà tôi đã giấu trong tủ.
Tôi đứng dậy đi ngay đến chỗ đó rồi lấy một chiếc hộp trong tủ ra.
Tôi lại gần Tiểu Bảo, để thằng bé ngồi lên trên chân của tôi để chúng tôi ngang với nhau.
"Mẹ có thứ muốn đưa cho con này."
"Nói là gì vậy mẹ?" Thằng bé hỏi trong khi tôi mở cái nhỏ chiếc hộp trước mặt nó.
"Đây là một trong những vật kỷ niệm ngọt ngào nhất của mẹ, con yêu."
Khi mở chiếc hộp nhỏ ra, tôi không giấu được nụ cười trên môi khi ký ức ngọt ngào đằng sau chiếc mặt dây chuyền này hiện lên trong tâm trí tôi, đó là món quà đầu tiên Sở Nhiễm đã tặng cho tôi. Và bây giờ, tôi sẽ đưa nó cho con trai tôi và anh ấy.
"Mẹ đeo nó cho con nhé."
"Vâng ạ"
Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua cổ thằng bé và đeo sợi dây chuyền vào cổ nó.
"Oa, mẹ! Đẹp quá, ở đâu ra vậy?" Tiểu Bảo nói với tôi.
"Của một người quan trọng, đac tặng cho mẹ. Bây giờ mẹ tặng lại cho con. Con phải giữ gìn nó cẩn thận, đừng làm mất có biết chưa."
"Vâng ạ"
Khi đối mặt với quá khứ nó không tệ như tôi đã nghỉ, khi lấy thứ đấy đưa cho thẳng bé. Lúc đầu tôi nghỉ mình không thể đối mặt với nó. Dù sao đó cũng là đồ của bố thằng bé đã tặng tôi.
Ngồi chơi xong ván cuối của game. Tôi một lần nữa bảo thằng bé đi ngủ. Lần này thằng bé đã nghe lời. Soạn lại máy game đem cách rồi đi phía phòng ngủ. Khi tôi vào phòng đã thấy thằng bé nằm trên giường. Tôi đi đến nằm một bên thằng bé rồi hát ru thằng bé ngủ. Được một lúc tôi cũng cảm thấy hai con mặt của tôi nặng trĩu. Tôi từ từ ngủ lúc nào không hay.
******
Ngày hôm sau, Tiểu Bảo được nghỉ nên không đi học, tôi đã cho thằng bé ăn uống ở nhà xong mới chuẩn bị đi làm, trước khi đi tôi dặn thằng bé không được ra khỏi nhà, nói với thằng bé rằng có thể gọi cho tôi nêu có chuyển gì xảy ra hay muốn một thứ gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!