Nhưng đột nhiên tôi vô cùng ngạc nhiên khi anh ta nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi cửa một cách thô bạo. Cho đến bãi đậu xe, anh kéo tay tôi.
"Này! Anh làm đau tôi," anh ấy thả tay tôi ra sau khi nghe tôi nói.
Lên xe, ngay!
Tiếng hét của anh ấy, làm vai tôi giật nảy lên, và tim tôi gần như nhảy ra ngoài vì giọng nói lớn của anh ấy. Vì vậy, thay vì trả lời, tôi ngồi vào xe của anh ấy.
Lần này sẽ đi đâu?
Một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi cần đến.
Khi bước xuống xe trán tôi đã nhăn lại. Tôi không thể hiểu anh ấy đang có ý định gì, khuôn mặt tôi lộ rõ sự bối rối trước những gì đang xảy ra.
Chúng tôi đang đứng trước một sân vận động bóng chày lớn. Anh ấy không nói sẽ đi xem bóng chày, tại sao anh ấy phải kéo tôi theo tới đây làm gì?
Nhưng lúc này đâu có trận đấu bóng chày nào, đèn trong sân thi đấu đã được tắt, tôi biết bên trong không có người nào đang thi đấu cả.
Tôi trở lại hiện thực khi anh ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi một cách thô bạo đến nơi mà anh ấy muốn đến.
"Yên Nhi cô ở đây chờ tôi."
Anh bỏ tôi lại đây một mình dưới sân vận động.
Anh ấy lại muốn làm cái gì nữa?
Tôi nhìn quanh tất cả những gì tôi có thể thấy là một bức tường. Trong tâm trí tôi bảo rằng đây là lối vào sân vận động nơi các cầu thủ bước ra. Tôi nhìn về phía trước thì chợt thấy có ánh đèn bật sáng. Tôi đi về phía ánh sáng mà tôi nhìn thấy.
Nếu tôi không nhầm, khi tôi đi hết con đường, tôi sẽ đến sân bóng chày.
Tôi chầm chậm bước đến nơi đó. Và khi tôi đến cuối cùng, tôi gần như nhắm mắt lại vì ánh sáng mạnh chiếu vào mắt tôi, mắt tôi không thích ứng kịp bởi thứ ánh sáng đó, tôi vừa từ trong bóng tối đi ra.
Khi tôi mở mắt ra một lần nữa, tôi đã rất ngạc nhiên với những gì mình nhìn thấy, tôi nhìn xung quanh.
Đẹp quá, đó là tất cả những gì tôi nói trong vô thức trước vẻ đẹp của khung cảnh xung quanh.
Tôi có thể nhìn thấy những cánh hoa trắng và đỏ rải rác trên sân, khi tôi bước về phía từng bước những bóng đèn quanh tôi cũng tự động bật lên chiếu sáng cả con đường tôi đi.
Cho đến khi đập vào mắt tôi là người đàn ông đang đứng giữa cánh đồng. Đống cánh hoa khiến anh càng tôn lên vẻ đẹp của mình.
Sở Nhiễm?
Anh ấy đang cầm một bó hoa hồng đỏ và trắng trong khi mỉm cười, đây là loài hoa tôi yêu thích nhất.
Rất nhiều thắc mắc đã chạy qua đầu của tôi. Tại sao anh ấy lại biết những thứ tôi thích?
Tôi lững thững bước đến chỗ anh. Cho đến khi tôi đến gần anh ấy và đứng trước mặt anh ấy. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau như thể chẳng có gì ở nơi này ngoài hai chúng tôi.
Anh đứng cười trước mặt tôi, một điều khiến đầu óc tôi càng thêm rối bời, bởi nụ cười ấy không phải nụ cười của yêu ma, không phải nụ cười của một tên súc sinh, mà là nụ cười chân thành, nụ cười mà tôi lần đầu thấy ở anh nụ cười ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Anh ấy đưa bông hoa anh ấy đang cầm cho tôi và tôi đã nhận lấy nó.
Từ từ, từng chút một, tôi cảm nhận được vòng tay anh đang ôm lấy cơ thể tôi, đó là cái ôm không pha lẫn dục vọng, đó là cái ôm ấm áp khiến tim tôi loạn nhịp.
"Yên Nhi, tôi xin lỗi."
Tâm trí tôi lại một lần nữa bối rối bởi những gì anh ấy nói.
"Mong cô hãy tha thứ cho những tội lỗi tôi đã gây ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!