Chương 8: Không Gì Cả

Đánh giá: 10 / 1 lượt

"Vì con quái vật vẫn chưa chết."

Những từ ngữ báo điềm xấu đó treo lơ lửng giữa bầu không khí yên lặng giữa họ. Ba đôi mắt trợn to, nhìn chằm chằm về phía Sunny.

Sao cậu nói vậy?

Sau khi suy nghĩ, Sunny đã đi đến kết luận đó, con bạo chúa vẫn còn sống. Lý lẽ rất cơ bản: cậu vẫn không nhận được thông báo chúc mừng bản thân đã giết nó sau khi rơi xuống vực. Nên con bạo chúa vẫn còn sống.

Nhưng cậu lại không thể cứ vậy mà giải thích cho mấy người được.

"Con quái vật nhảy từ độ cao không tưởng để đến mỏm đá chúng ta đang đứng. Mà nó không hề chịu chút thương tổn nào. Nên tại sao chỉ rơi từ đây xuống núi có thể giết nó được chứ?"

Anh hùng và hai người nô lệ đều không thể tìm được lỗ hỏng trong lập luận của Sunny.

Cậu tiếp tục.

"Có nghĩa là nó vẫn còn sống, đâu đó dưới chân núi. Nên nếu quay đầu đi xuống, chúng ta sẽ đi thẳng vào mồm nó."

Gian xảo chửi thề rồi bò lại gần đám lửa hơn, nhìn về phía bóng đêm với ánh mắt sợ hãi. Tên Trí thức thì xoa vầng thái dương, lẩm bẩm:

"Đương nhiên rồi. Sao mình không để ý điểm đó chứ?"

Anh hùng là người bình tĩnh nhất. Sau khi suy nghĩ, hắn ta gật đầu.

"Vậy thì chúng ta phải đi lên núi. Nhưng không chỉ vậy..."

Hắn nhìn về phía con bạo chúa rơi xuống.

"Nếu con quái vật vẫn còn sống, khả năng cao là nó sẽ quay lại đây. Có nghĩa thời gian là yếu tố quan trọng. Chúng ta cần phải di chuyển ngay khi mặt trời mọc."

Hắn chỉ về hướng những cái xác nằm la liệt khắp nơi.

"Chúng ta không thể nghỉ cả đêm nữa. Cần phải bắt đầu thu thập đồ đạc ngay bây giờ. Nếu có cơ hội, tôi vốn muốn chôn cất họ đàng hoàng, nhưng giờ có lẽ định mệnh đã không an bài như vậy."

Anh hùng đứng dậy và giơ lên một cây dao sắc bén.

Gian xảo căng mình quan sát cây dao, rồi thả lỏng khi thấy người lính trẻ không hề có dấu hiệu muốn tấn công họ.

Rồi dùng đầu dao chỉ vào bản thân.

"Tôi sẽ xẻo xác mấy con bò để lo thức ăn."

Trí thức nhìn quanh mỏm đá

- đa phần đều chìm trong màn đêm

- nhăn mặt.

Tôi sẽ tìm gỗ

Gian xảo nhìn trái nhìn phải với ánh mắt kì lạ.

"Vậy tao sẽ tìm thứ gì đó ấm để mặc."

Sunny là người cuối cùng. Anh hùng nhìn cậu một lúc lâu.

"Đa số nước uống của chúng ta đều chứa trong đoàn xe. Nhưng mỗi người đồng đội quá cố của tôi đều mang theo bình nước. Thu thập tất cả cậu có thể tìm được đi."

Một lúc sau, khi đã cách đám lửa đủ xa để núp trong màn đêm, Sunny tìm những cái xác của binh lính và nhặt những bình chứa nước nửa đông đá của họ. Run rẩy trong không khí lạnh buốt, cậu cuối cùng cũng không chịu nổi mà vấp té trên cái xác mặc bộ giáp da.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!