Chương 50: Cạm Bẫy Tử Thần

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Con Cua Ăn Xác đã chết, nhưng Sunny không phải người đã giết nó.

Trong lúc đi vòng ra sau lưng mục tiêu, cậu đã quá tập trung nên vào việc ẩn thân và không để kẻ địch phát hiện sự hiện diện của mình trước khi đến được vị trí tốt nhất. Sau đó thì cậu chỉ nhìn thấy lưng của nó.

Đó là tại sao cậu còn không nhận ra cái vết thương khủng khiếp chạy thẳng từ thân trên đến xuống đến những cái chân của nó, bị làn nước mưa làm nhạt đi.

Cái mai bất khả xâm phạm bị cắt toang ra như hộp thiết rỗng. Có thể nhìn thấy máu thịt và nội tạng bên trong vết thương của nó, máu xanh vẫn đang chảy ra. Nhưng lại bị dòng nước mưa cuốn trôi đi.

Sunny nuốt nước miếng.

Có lẽ cậu đã cảm thấy ngượng nghịu vì thực hiện một cuộc phục kích hoàn hảo trên một cái xác chết, nếu như không phải đang sợ hãi thứ gì đã giết nó trước bản thân.

Nhìn quanh, cậu chần chừ một chút rồi lại triệu hồi Lưỡi Kiếm Xanh, rồi dùng bóng quấn lấy nó.

Cái đảo nhỏ vẫn yên lặng, nếu không tính tiếng gió gào thét. Mưa vẫn đổ xuống, tạo thành một tấm màn che cho những chi tiết ở xa. Một tia chớp đôi lúc khiến cả vùng trời sáng rực. Rồi theo sau là tiếng sấm khiến bầu trời run rẩy.

Với sự sợ hãi lạnh lẽo chìm vào xương cậu, Sunny cẩn thận đi về phía con ăn xác tiếp theo. Cậu có thể nhìn thấy ngay cả khi ở xa, nó đã chết, nhưng vẫn phải lại gần để đảm bảo. Đúng là như vậy: sinh vật này suýt bị cắt làm đôi bởi một hung thủ chưa rõ. Nội tạng của nó nằm bữa bãi trên mặt đất.

Bóng tối đã không còn mang lại cảm giác an ủi, thay vì đó, nó đã trở thành kinh khủng và đè nén. Sunny rùng mình..... Đến lúc kiểm tra cả tám con quái vật và xác nhận chúng đều chết cả, cậu cảm thấy buồn nôn và sợ đến tái mặt. Ban đầu, khi Sunny nhận ra những bóng đen tưởng chừng là đống đất đá lại hóa ra là những con Cua Ăn Xác, cậu đã cho rằng tình huống đã không thể nào tệ hơn được nữa.

Giờ thì, cậu không còn chắc với đánh giá của mình.

Sự thật, cậu cũng biết là tình hình vốn đã tồi tệ lại trở nên còn tồi tệ hơn nhiều.

Đứng cạnh cái xác cuối cùng, Sunny quan sát xung quanh và nghĩ đến việc quay lại chỗ Neph và Cassie. Có lẽ kẻ tàn sát khiếp đảm đã rời khỏi hòn đảo rồi. Họ có thể ẩn núp và hi vọng không đụng phải nó. Ít nhất như vậy thì cậu không chỉ đứng đây một mình.

Nhưng mà, không biết có mối nguy hiểm gì ẩn núp trong bóng tối sẽ khiến cậu phát điên trước khi bình minh đến. Hơn nữa, với cái thuộc tính Định Mệnh, thì hi vọng không gặp thứ gì không may chả khác gì người mơ nói mộng.

Đó là tại sao, dù cơ thể đầy mồ hôi lạnh, Sunny nghiến răng và chậm rãi đi về phía gờ đá đang che khuất phần còn lại của hòn đảo. Đến gần, cậu bắt đầu leo lên, cố im lặng hết sức có thể.

Gờ đá không quá cao, nên cậu dễ dàng leo lên nó.

Bám sát vào mặt đá, cậu ngẩng đầu lên và nhìn xuống.

Rồi, cậu ngay lập tức muốn thả tay và ngã xuống đất.

Ngay dưới cậu, cách chỉ vài mét, một cái bóng đen dựa trên mặt đá. To hơn nhiều đám ăn xác vừa rồi, với những cái gai mọc ra từ bộ mai dày cộm. Bộ giáp chitin đen và đỏ, như một bộ giáp cổ đại rướm máu tươi. Thay vì càng, hai cái lưỡi hái đáng sợ mọc ra từ khớp tay.

Mỗi cái đều dài và sắc bén để có thể cắt một con Cua Ăn Xác làm đôi.

'Vậy đó là hung thủ.'

Một trong hai con quái vật lấy đi mảnh hồn vượt giới hạn mà cậu thấy hôm qua, hoặc là một con khác tương tự hai con kia. Cậu vẫn nhớ cách hai sinh vật đó cắt qua đám ăn xác, giết và ném những con thú chậm trễ tránh đường. Làm thịt bảy con trên đảo không hề khó khăn đối với thứ nguy hiểm cỡ này.

Càng không phải nói đến giải quyết chỉ ba người Ngủ.

Cẩn thận không phát ra chỉ một âm thanh, Sunny chậm chạp leo xuống. Cả cơ thể cậu run rẩy, di chuyển chân và tay với độ chính xác cao nhất, cậu bắt đầu leo xuống gờ đá, cầu nguyện không bị nó nghe thấy, cảm giác, hay là nhận ra bằng cách nào đó khác nữa.

May mắn là con quái vật vẫn không biết đến sự tồn tại của cậu.

Tiếp đất, Sunny lui lại vài bước, vẫn đối mặt với gờ đá. Cậu phải bắt buộc bản thân quay người lại. Cảm thấy lưng mình như bị những cây kim vô hình đâm xuyên, cậu cẩn thận đi về phía hai người đồng đội.

Vài phút sau, cậu đã quay lại chỗ Nephis và Cassie. Hai cô gái đều căng thẳng và lo lắng, chờ đợi cậu quay lại từ bóng tối.

Trước khi bước ra khỏi cái bóng, Sunny lên tiếng cho họ biết cậu đang lại gần.

Là tôi.

Nephis rục rịch, hạ kiếm xuống. Gương mặt u ám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!