Chương 45: Tiếng Cười

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nhờ hấp thụ những mảnh bóng vài ngày qua, tầm kiểm soát của Điều Khiển Bóng của Sunny đã được nâng xa hơn một chút. Nhưng mà, nó vẫn còn kém xa để có thể dò xét vào sâu bên trong mê cung. Cậu chỉ biết được hướng chung chung mà hai con quái vật to lớn đã đi.

Hướng tây.

Sau khi nói với Nephis, cậu không còn gì khác để làm cả. Cuối cùng thì Sunny quyết định nghỉ ngơi

- ngày mai hứa hẹn đầy gian nan và nguy hiểm, nên tốt nhất là để cơ thể cậu hồi phục nhiều nhất có thể.

Một lúc sau, Sunny nằm xuống đất, nhìn về phía bầu trời xám xịt. Cassie ngồi cạnh cậu, suy nghĩ gì đó. Nephis thì đang ngồi thiền. Sunny đoán vậy, nhìn giống mà. Nhưng cũng có thể cô ta ngồi ngủ, Sunny cũng chỉ đoán mò thôi.

Cassie quay về phía cậu.

Sunny?

Cậu nghiêng đầu về phía cô.

Ừm?

Cô gái mù lưỡng lự.

"Cậu... cậu nghĩ chúng ta có thể quay về nhà được không?"

Sunny nhìn về phía cô và cau mày. Vài giây sau, cậu quay đi, lại nhìn về bầu trời.

Chắc rồi.

Cassie mỉm cười:

"Thật sao? Tại sao cậu nghĩ vậy?"

'Sao tự dưng hỏi nhiều vậy?'

Cậu thở dài và cố tìm những từ ngữ thích hợp.

Vì cô ta.

Chỉ về phía Nephis, mặc dù biết Cassie không thấy được. Nhưng trên mỏm đá này làm gì có người nào khác, nên khá dễ hiểu ý cậu nói là ai.

"Tôi cũng không phải người dễ chết. Nói thật, tôi dám cá là cô không thể tìm được cặp đôi hộ tống nào tốt hơn từ những người Ngủ được đưa đến thế giới Mộng Ảo. Nếu có ai sống sót qua đợt thử thách này, thì đó là hai người bọn tôi. Nên, ừ. Tôi nghĩ rằng cơ hội quay lại của chúng ta là khá cao."

"Cậu hơi tự mãn rồi ha? Cậu là người đứng hai từ dưới lên!"

Sunny nhún vai.

"Đó là do có một người thông minh đã bảo tôi phải cúi thấp đầu. Nếu không, tôi đã xếp hạng cao hơn."

Rồi cậu mỉm cười nói thêm:

"Cao hơn nhiều, ít nhất phải đứng ba từ dưới lên!"

Cô gái mù không kiềm được bật cười. Tiếng cười trong trẻo của cô khiến Sunny cảm thấy dễ chịu

- từ lúc đến thế giới Mộng Ảo cậu chưa được nghe âm thanh kiểu này. Luôn luôn tốt khi thấy người ta vẫn giữ được sự lạc quan ở nơi địa ngục này.

Mà nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cậu nghe Cassie cười. Khi ở Học Viện, cô luôn yên lặng và buồn sầu.

Sau đợt cười giòn tan đó, gương mặt Cassie dần trở nên đăm chiêu. Sau vài giây, cô hỏi:

"Cậu nhớ nhất thứ gì ở nhà?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!