Từng cơ bắp đều đau nhức, Sunny đi về phía hai cô gái và ngã lăn xuống đất. Sau khi lấy hơi, cậu nhìn về phía Cassia.
Cassie? Cậu ổn chứ?
Vài giây sau, cô gái mù từ tốn gật đầu.
'Vậy là may rồi.'
Cậu rục rịch, chần chừ một chút. Cassia trông không quá tốt. Gương mặt vẫn còn tái nhợt và ánh mắt thì xa xăm. Cũng may là cơ thể cô không còn run rẩy nữa. Sunny vốn không giỏi trò chuyện với người khác, đừng nói đến an ủi họ. Cậu không biết phải nói gì.
Cậu nhìn về phía Nephis và âm thầm thở dài. Ai ngờ được có ngày cậu lại là người giỏi giao tiếp nhất trong cả nhóm? Đùa...
"Cho tôi chút nước được không?"
Cassie quay về phía cậu và cau mày, bị câu hỏi làm bối rối. Rồi, cô giật mình mở to mắt.
"Ồ! Xin lỗi. Đương nhiên rồi..."
Cô triệu hồi cái bình nước vô tận và đưa nó cho Sunny. Cậu mỉm cười tỏ vẻ biết ơn và nhận lấy nó, rồi tham lam uống vài ngụm trước khi đưa nó cho Nephis.
Sau đó, nó quay lại với Cassie.
"Cậu cũng uống một chút đi."
Sau khi cô ấy uống nước, cậu ngượng ngùng vỗ vai cô.
"Mọi thứ có vẻ vẫn ổn. Ừm... cậu lại nằm mơ thấy gì sao? Nếu muốn cậu có thể nói chúng tôi biết."
Cassie chần chừ một lúc rồi nói:
"Mình... không biết. Có lẽ chỉ là ác mộng."
Sunny và Nephis nhìn nhau. Cả hai đều nghi ngờ thứ mà Cassie thấy chỉ đơn giản là ác mộng. Dù sao thì, người ta thường sẽ không nằm mơ khi ngủ trong thế giới Mộng Ảo. Cassie nói tiếp:
"Mình cũng không nhớ rõ. Chỉ vài thứ chắp vá."
Sunny cẩn thận cân nhắc ngôn từ của mình, không muốn gây áp lực cho Cassie.
"Cậu có thể kể lại những gì mình nhớ. Có lẽ mọi người sẽ có thể giải nghĩa chung với nhau."
Cassia thở dài và e dè gật đầu. Sau khi im lặng một lúc lâu, cô tìm đến sự can đảm để lên tiếng:
"Ban đầu, mìn thấy một... một mảnh tăm tối vô tận bị khóa đằng sau bảy tầng phong ấn. Có thứ gì đó to lớn vặn vẹo bên trong bóng tối. Mình có cảm giác nếu như nhìn thẳng vào nó, thì mình sẽ điên mất. Trong lúc mình đang sợ hãi, những cái phong ấn lần lượt vỡ mất, đến khi chỉ còn một cái.
Và rồi nó cũng vỡ.
"Cô hơi run rẩy. Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng"Sau đó... mình không biết. Giống như tâm trí mình bị vỡ thành cả nghìn mảnh, mỗi mảnh phản chiếu một hình ảnh riêng. Đa phần đều tăm tối và đáng sợ.
Một số mình đã quên mất. Còn những cái khác...
"Cassie chìm vào yên lặng, cố nhớ lại."Mình lại thấy tòa lâu đài nhân loại. Lần này là buổi tối. Có một ngôi sao cô độc cháy rực giữa bầu trời đen, và dưới ánh sáng của nó, tòa lâu đài bỗng dưng chìm trong biển lửa, máu chảy thành sông trong những sảnh đi.
Mình thấy một cái xác với bộ giáp vàng ngồi trên một cái ngai; một người phụ nữ với một ngọn giáo đồng nhấn chìm bởi một biển quái vật; một cung thủ cố đâm xuyên bầu trời đang sập với những mũi tên của mình.
"Cuối cùng, cô ngước đầu lên, gương mặt đầy sự kinh hãi."Cuối cùng, mình thấy một tòa tháp đỏ khủng khiếp, khổng lồ. Ở gốc của nó, bảy cái đầu bị cắt đứt canh giữ bảy cái khóa. Và ở trên đỉnh, một... một thiên thần đang bị những cái bóng đói khát nuốt chửng.
Khi nhìn thấy thiên thần đổ máu, mình bỗng cảm thấy giống như... giống như có thứ gì đó hết sức quý báu, đến không thể nói nên lời, bị cướp mất.
"Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi."Rồi, sự buồn bã, đau đớn và giận dữ khi chút tâm trí còn sót lại cũng biến mất. Đó là lúc mình thức dậy... hình như là vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!