Sunny ngã trên bùn, nhìn về phía bầu trời. Cậu còn không cần lấy hơi vì cả trận chiến chỉ mất không đến mười giây từ đầu đến cuối. Không ai chết, bị thương hay thậm chí trầy da... ừ thì, trừ con Cua. Hoàn toàn ngoài trông đợi của Sunny.
Cậu liếc về phía cái xác con quái vật để đảm bảo nó thật sự đã chết, rồi triệu hồi những kí tự cổ để nhìn số Mảnh Bóng của mình.
[Mảnh Bóng: 16/1000]
Là sự thật.
Con thú thức tỉnh hùng mạnh chết cứ như vậy. Và, mặc dù phần lớn công lao thuộc về Nephis, cậu là người đã ra đòn kết liễu.
'Sao không phải lúc nào cũng dễ như vậy?'
Sunny đứng dậy và hủy đi Lưỡi Kiếm Xanh. Rồi cậu nhớ đến lời nói của Bậc Thầy Jet:
"Không ai có thể sinh tồn một mình tại thế giới Mộng Ảo."
Lúc đó, cậu đã lưu ý lời khuyên của cô, nhưng không thật sự tin tưởng nó. Dù sao thì cậu luôn cố gắng để có thể tự sống một mình, không cho phép bản thân dựa dẫm vào người khác. Trong đầu Sunny, đó mới là định nghĩa của sức mạnh.
Nhưng mà, lúc này cậu lại bắt đầu nghi ngờ lý lẽ của mình có sai lầm. Đúng thật là tại thế giới Mộng Ảo, có một ai khác để chia sẻ gánh nặng có thể khiến cùng một tình huống từ địa ngục chuyển thành thiên đường. Nếu như chỉ có một mình, chiến đấu với vài con Cua Ăn Xác có lẽ sẽ chấm dứt cuộc đời cậu.
Tương tự, mặc dù Nephis điêu luyện hơn nhiều so với Sunny, nhưng cũng sẽ cực kì khó để cô có thể hạ một con quái vật đầy giáp một mình, nhất là với điểm yếu của nó nằm ngoài tầm với của cô.
Nhưng cùng với nhau, họ lại hoàn thành việc đó khá đơn giản. Sức mạnh tổ hợp hai người hơn xa là sức mạnh mỗi người cộng lại. Nói cách khác, sức mạnh số đông hơn xa sức mạnh cá thể.
Theo cách nói đó, phụ thuộc vào một tổ đội không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, ngược lại, đó là một phần quan trọng của sức mạnh cá nhân.
Một con sói đơn độc sẽ luôn chịu bất lợi.
Lại là một bài học dành cho cậu.
'Cũng không phải là mình từng có lựa chọn.'
Cậu đi về phía Nephis và kiểm tra xem cô ta có ổn không. Ngoài chút thương tổn đến bộ đồ rong biển tạm bợ, mọi thứ có vẻ ổn.
Cô ta liếc nhìn Sunny.
Ký Ức?
Cậu lắc đầu.
Nephis thở dài. Có vẻ như cô ta cũng đã hơi mất kiên nhẫn trong việc tìm kiếm một bộ quần áo cho bản thân. Nếu Sunny là một quý ông, thì cậu đã nêu ra khả năng cho cô ta mượn bộ Vải Liệm Múa Rối một lúc rồi... nhưng mà, cậu không phải. Bộ giáp đó cực kì giá trị và đã tốn cậu rất nhiều.
Hơn nữa, không như Ngôi Sao Thay Đổi, hình ảnh Sunny không bận gì ngoài quần lót rong biển cũng sẽ chướng mặt chứ không dễ nhìn. Nên, cậu lựa chọn ngậm mồm.
Cùng lúc đó, Nephis đã đi về phía cái xác và nói mà không thèm quay đầu lại:
Mang Cassie.
Thở dài, Sunny quay lại, rời khỏi khoảng trống này.
Không lâu sau đó, cậu đi đến nơi mà cô gái mù đang kiên nhẫn chờ họ quay lại. Nghe tiếng bước chân của cậu, cô ta giật mình và ngẩng đầu:
'Sao cô ta nhận ra mình? À... chắc là do cách mình đi lại.'
"Đúng, là tôi. Mọi thứ xong rồi. Đi thôi, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ Nephis."
Dùng cây trượng gỗ, Cassie đứng dậy và quay về phía cậu.
"Hai... hai người không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!