Ngừng lại! Sunny nói khẽ, quan sát đám ăn xác qua cái bóng của mình.
Ngay khi lời nói rời khỏi môi cậu, thanh kiếm của Nephis ngay lập tức giơ lên. Sau khi quan sát xung quanh một giây, cô quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt thắc mắc.
Cassia thì đứng yên tại chỗ và chần chừ giơ cây trượng lên.
Sunny đếm số quái vật: một, hai, ba... năm...
'Mẹ kiếp!'
Đám thú to xác có vẻ cũng là những kẻ thua cuộc trong loài, tương tự với con mà cậu đã giết. Nhưng mà, vết thương của chúng không nghiêm trọng như con đó.
Mỗi con đều là mối hiểm họa nguy hiểm hơn con tàn tật cậu gặp trước đây, và ở đây có ít nhất nửa tá.
"Có một đám ăn xác ở phía trước, sáu con. Chúng đang từ từ di chuyển về phía chúng ta."
Nephis lườm về phía trước. Có sự toan tính trên gương mặt cô ta.
"Chúng ăn xong cái xác rồi hả?"
Sunny suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Không, tôi không nghĩ vậy. Có lẽ không còn đủ thịt cho tất cả thành viên, nên những kẻ yếu hơn không có lựa chọn nào khác đành phải bỏ đi với cái bụng rỗng."
Nephis gật đầu và chỉ về lối rẽ gần đó.
"Chúng ta sẽ đi vòng qua chúng."
Ba người Ngủ vội vàng tiến về phía trước và thay đường đi, đánh một cái vòng lớn qua đám quái vật. Căng thẳng và lo âu, họ tiếp tục bước đi, cố tập trung để không lạc lối trong mê cung.
Nhưng mà, trong giờ tới, họ đã phải liên tục rẽ đi lung tung để tránh đám ăn xác. Khoảng cách giữa họ và bức tượng khổng lồ không hề rút ngắn.
Đến một lúc, họ đang nghỉ ngơi lấy sức gần một trong vô số những ngõ cụt của mê cung đỏ này. Họ không có lựa chọn nào khác ngoài chờ đợi, vì một đám quái vật đang di chuyển ngang qua nơi ẩn núp của họ, chỉ cách họ một dải san hô uốn lượn.
Sunny thở dài và lắc đầu.
"Không thể cứ như này. Theo đà này, chúng ta sẽ không thể đến an toàn trước khi mặt trời lặn."
Cassie là người đầu tiên phản ứng.
"Hay là... hay là chúng ta nên quay lại?"
Một ý kiến hợp lý. Nhưng mà Sunny lại không đồng ý.
Nephis cũng có ý nghĩ giống cậu. Biểu hiện trống rỗng, cô ta nói:
"Ngày mai sẽ chỉ khó hơn."
Cô ta nói đúng. Đến ngày mai, sẽ có nhiều hơn đám ăn xác ở khắp mê cung.
"Vậy chúng ta phải làm gì?"
Đánh.
Đánh? Đánh với chục con quái vật đó? Cô bị thần kinh à?
Sunny cố che giấu sự khinh bỉ và nói:
"Tôi biết cô rất điêu luyện với kiếm thuật, nhưng mà cô quên mất đám đó cao hơn chúng ta hẳn một cấp bậc sao? Chúng ta sẽ không thể sống sót nếu chiến đấu với nhiều kẻ địch như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!