Chương 35: Cái Bóng, Ngôi Sao Và Nhà Tiên Tri

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Ở trên là bầu trời xám xịt, ở dưới là lớp bùn đen, giữa chúng là một biển san hô đỏ vô tận. Trong khung cảnh như mơ này, hai cô gái xinh đẹp bước đi trong mê cung.

Một người tinh tế, yếu đuối, mái tóc vàng, và cặp mắt xanh dương không tiêu cự. Cô mặc một bộ áo thắt ngang người (tunic) đơn giản, với một đôi dép da dưới chân và một bộ áo khoác qua vai màu xanh lam.

Người còn lại thì cao và mềm mỏng.

Với mái tóc bạc như tơ tằm và cặp mắt xám, trong suốt. Bộ quần áo thiếu vải làm từ rong biển đen, để lộ làn da trắng và thể hình khỏe khoắn. Cô gái đi chân trần, cảnh giác, trong trạng thái sẵn sàng.

Một sợi dây màu vàng liên kết hai người họ.

'Wao. Quả là một cảnh tượng...' Sunny tự nói thầm.

Bỗng dưng cậu cảm thấy tiếc nuối vì bản thân không phải một họa sĩ. Cảnh tượng này như đang năn nỉ có ai vẽ lấy nó.

'Đợi đã... tại sao mình lại suy nghĩ linh tinh như vậy? Có người! Mình tìm thấy người!'

Tim cậu ngưng một nhịp. Nếu Nephis và Cassia ở đây, thì ngọn ánh sáng màu cam trước đó khả năng cao là liên quan đến họ. Có nghĩa là họ biết cách đến ngọn đồi cao đó.

Có nghĩa là Sunny sẽ không bị thủy triều dâng lên giết chết!

'Ờ... vậy giờ phải làm gì đây?'

Lại gần người khác là việc mà cậu kém nhất. Nói thẳng ra là hoàn toàn trái ngược, người ta thường tự động tránh xa cậu ra, như thể bản năng kêu gọi ấy. Và đó là trong những tình huống bình thường.

Lần này, cậu lại còn bỏ ra bốn tuần khiến mọi người trong Học Viện ghét cay ghét đắng bản thân.

'Làm tốt lắm Sunny!'

Nhưng mà, ít nhất thì cậu sẽ hữu dụng. Trong tình huống này, có thêm một người là một giúp đỡ không thể xem thường khi phải đối mặt đám quái vật đói khát. Và cậu còn không phải dạng thường: chỉ khả năng do thám thôi cũng khiến cậu đáng giá.

Chắc chắn họ cũng sẽ nghĩ vậy... phải không?

Thở dài nặng nề, Sunny bước vào bóng tối và vội vàng tiến về khoảng trống. Cậu đến đó sau khoảng một phút, ẩn núp quan sát hai cô gái trước khi ra quyết định cuối cùng.

Dùng một cây trượng gỗ để giúp bản thân đi lại, Cassia chậm chạp tiến về phía giữa và vươn tay, tìm kiếm Nephis và chạm vai cô ta.

Sao cậu dừng lại?

Nephis nâng đỡ cô gái mù và liếc về phía bầu trời.

Bắt đầu muộn rồi.

Một sự yên lặng ngại ngùng giữa hai người. Sau một lúc, Cassia hỏi:

"Vậy cậu nghĩ chúng ta nên quay lại?"

Nephis chớp mắt và hắng giọng.

Đúng vậy.

Sunny cảm thấy cuộc đối thoại của họ hơi thú vị.

'Cô ta là gì vậy, dạng mạnh mẽ mà im lặng hay sao?'

Rồi cậu nhớ lại hoàn cảnh của mình và nhăn mặt.

'Làm sao để đối mặt họ đây? Chết tiệt, sao khó vậy chứ! Có phải hẹn họ đi chơi hay gì đâu. Mà, một người trong số họ... hay là cả hai? Nghĩ cái quái gì vậy?!

Cứ lại đó nói xin chào! là được!'

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!