Cậu nhắm chặt mắt, rồi mở chúng ra, hi vọng những kí tự cậu vừa đọc sẽ biến mất.
'Làm ơn, cút đi! Làm ơn đi mà!'
Nhưng những kí tự vẫn còn đó, tỏa sáng nhẹ nhàng, như trêu tức cậu vậy.
Khiếm Khuyết: [Lương Tâm Không Cắn Rứt]
Mô Tả Khiếm Khuyết: [Không thể nói dối]
Sunny nhìn bốn từ đơn giãn đó, cảm giác bản thân như vừa rơi xuống một vực thẳm không đáy. Ma Pháp, thường miêu tả mọi thứ rất rườm rà, lần này quyết định nói thẳng luôn. Chỉ bốn từ. Không cho cậu tí không gian để cựa quậy.
'Không thể nói dối.
Mình không được nói dối? Mình? Làm sao sống mà không nói dối được chứ?!'
Cách sinh tồn của Sunny lệ thuộc vào khả năng lừa dối và mưu mẹo những người khác. Thậm chí Ma Pháp còn khen cậu về khả năng phản bội của mình! Không có khả năng nói dối, cậu sẽ chẳng thể đạt được gì hết.
Còn không nói đến...
Tim cậu khựng lại vài nhịp.
Nếu cậu chỉ có thể nói thật, thì làm sao có thể che giấu Tên Thật của bản thân? Chẳng lẽ bất kỳ ai cũng có thể biến cậu thành một tên nô lệ vâng lời chỉ bằng cách hỏi vài câu hỏi vô tội?
Chó...
Sunny định lớn tiếng chửi thề, nhưng đúng lúc đó, giọng nói Ma Pháp lại vang lên.
[Tỉnh dậy đi, Lạc Khỏi Ánh Sáng!]
Không gian hắc ám xoay tròn và biến mất.
Sunny mở mắt.
Cái trần nhà cường lực lơ lửng trên đầu cậu. Khó để nói nơi này đẹp đẽ gì, nhưng với cậu, đây là cảnh tượng hùng vĩ nhất. Chỉ bây giờ cậu mới biết mình đã nhớ nhung thế giới thực đến dường nào.
An toàn và quen thuộc.
Không quái vật, không chủ nô... ờ thì, ít nhất là không có chủ nô hợp pháp. Không cần liên tục lo lắng cái chết trong sự tra tấn.
Đây là nhà.
Thêm vào đó, Sunny cảm thấy phi thường. Cái lạnh ngấm vào xương cậu đã biến mất, cùng với nó là tất cả những đau đớn mà cơ thể đầy vết thương của cậu đã phải chịu từ ngày này đến ngày khác.
Chân và cổ tay không còn đau đớn, lưng cậu đã quên cơn đau từ cái roi quất, và cậu thậm chí có thể hít thở mà không phải chịu đau đớn vì xương sườn đâm vào phổi.
Thật sự sung sướng!
Cơn đau bỗng nhiên biến mất, cùng với một sức sống mãnh liệt mới lan tràn trong cơ thể, khiến Sunny muốn hét lên.
'Thật sự đã sống rồi.'
Cậu chậm rãi cúi đầu rồi đứng hình, nín thở.
Trên một cái ghế nhựa rẻ tiền, cạnh cái giường bệnh được gia cố của cậu, một người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy trên đời đang ngồi đó.
Bộ tóc đen, ngắn và đôi mắt xanh lam lạnh giá.
Làn da hoàn hảo, trơn bóng, mềm mại và trắng như tuyết. Đây cũng là lần đầu tiên Sunny gặp một người có làn da trắng như bản thân. Tuy nhiên, làn da của Sunny trắng kì lạ và bệnh tật, người phụ nữ lạ này thì xinh đẹp đến khó tưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!