Sunny không còn cách nào khác ngoài một biện pháp cuối cùng, một canh bạc liều mạng.
Đối mặt với một kẻ địch mà cậu không hề có cơ hội nếu như là trực diện, cậu cần một lợi thế. Dâu máu vốn là lá bài tẩy đó, nhưng hóa ra là gần như vô dụng. Khả năng nhìn trong bóng đêm cũng không giúp quá nhiều: Vì Anh hùng bằng cách nào đó cũng có thể nhận biết xung quanh với không chút ánh sáng.
Sunny không rõ hắn dùng thính giác hay là kĩ năng ma thuật gì đó. Mà giờ cũng không quan trọng, vì họ đã ra khỏi hang động, dưới ánh trăng và sao.
Giờ cậu chỉ còn một lợi thế duy nhất.
Đó là chỉ mình cậu biết con bạo chúa bị mù. Nhưng mà lợi dụng kiến thức đó, để biến thành lợi thế cho bản thân, nói dễ hơn làm.
Nhưng cậu còn lựa chọn gì khác?
Đó là tại sao cậu cố giữ im lặng nhất có thể và rung cái chuông bạc. Nếu như mô tả của nó nói thật, thì tiếng chuông sẽ vang xa đến vài cây số. Chắc chắn con bạo chúa sẽ nghe thấy.
Giờ Sunny chỉ phải giữ im lặng, câu giờ và hi vọng con quái vật sẽ đến. Trong lúc cậu làm vậy, Anh hùng chuyển từ khó hiểu sang giận dữ.
"Nói ngay nếu không mày sẽ hối hận."
Hắn lên giọng hăm dọa, nhưng nô lệ trẻ tuổi vẫn không trả lời. Cậu chỉ run mình trong cái lạnh, cố gắng không rên rỉ bất chấp cơn đau đớn phát ra từ lồng ngực.
"Sao mày không trả lời?"
Nhưng Sunny không dám trả lời. Cậu nhịn thở và kinh hãi nhìn về phía sau Anh hùng, cái bóng dáng khổng lồ của thứ kia đã xuất hiện. Phổi cậu như muốn nổ tung, còn tim thì đập quá công suất. Thậm chí còn khiến cậu sợ hãi không biết liệu con quái vật có nghe tiếng tim cậu đang đập hay không.
Nhưng đương nhiên là tiếng tim cậu không thể nào lớn hơn giọng nói của Anh hùng. Lúc này, hắn là nguồn âm thanh duy nhất trên ngọn núi.
Vào giây cuối cùng, Sunny có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Anh hùng, hắn cũng đã nhận ra lý do. Hắn bắt đầu quay người lại, thanh kiếm vung lên nhanh như chớp.
Nhưng quá trễ.
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện từ bóng đêm và nắm chặt hắn như một cặp kìm sắt. Bộ vuốt bằng xương ăn vào bộ giáp, xé nó ra thành từng mảnh. Vua Ngọn Núi lôi kéo Anh hùng về phía sau, còn không thèm để ý đến thanh kiếm đâm vào cổ tay nó. Từng luồng nước miếng đặc sệt chảy ra từ cái mồm nó.
Sợ đến hóa đá, Sunny chậm chạp quay lưng về phía họ, đi vài bước tiến lên con đường mòn uốn lượn. Rồi cậu phóng đi, nhanh nhất cơ thể cậu cho phép.
Sau lưng cậu, một tiếng thét tuyệt vọng xé tan màn đêm yên ắng. Rồi một tiếng gầm đói khát theo sau. Có vẻ như Anh hùng sẽ không chịu chết dễ như vậy, nhưng cho dù có chiến đấu thì số phận của hắn cũng đã được định đoạt.
Nhưng Sunny không quan tâm.
Cậu bỏ chạy, tiến về phía đỉnh núi.
'Xin lỗi, Anh hùng,' Cậu thầm nghĩ. 'Tao đã nói phải xem mày chết... nhưng mà, mày cũng biết tao là đứa nói dối.
Nên cứ chết một mình đi nhé..."
Một ngọn núi đen tối đứng cô đơn giữa những cơn gió cuồng bạo.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Gập ghềnh và hùng vĩ, nó khiến những ngọn núi xung quanh trong dãy núi nhìn như những cái đồi nhỏ bé. Ngọn núi lởm chởm như một cây cưa cắt vào màn đêm.
Ánh trăng dịu dàng bao phủ lấy dốc núi có phần u ám.
Dưới ánh sáng đó, một chàng trai trẻ với làn da tái nhợt và mái tóc đen đã leo đến đỉnh núi. Nhưng mà bộ dạng của cậu lại không phù hợp với cảnh tượng hoành tráng này. Cậu bị thương và đi loạng choạng, nhìn rất yếu ớt và đáng thương hại.
Nhìn chàng trai như một bộ xác sống.
Cái áo choàng dầy của cậu rách rưới, dính đầy máu. Đôi mắt hụt sâu vào trong gương mặt, đục ngầu và vô hồn. Cơ thể cậu bầm dập, đủ loại vết thương. Trên môi cậu những vết máu như đã đông cứng.
Khom người về phía trước, ôm lấy bên ngực trái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!