Ba người họ đứng bất động, cúi đầu nhìn về phía cái xác trong sự im lặng khó chịu. Việc vừa xảy ra nói thật cũng không phải bất ngờ, nhưng dù biết trước cũng không giúp trải nghiệm này dễ hơn bao nhiêu.
Tim mỗi người như khựng lại, nhìn cơ thể vỡ nát của người đồng bọn, quá dễ để tưởng tượng bản thân là người kế tiếp.
Không ai biết phải nói gì.
Sau khoảng một phút, Trí thức thở dài.
"May là cậu đã lấy gần hết đồ dùng mà hắn ta vốn phải mang."
'Hơi vô tình, nhưng cũng không sai.' Sunny nghĩ thầm, cẩn thận quan sát người nô lệ lớn tuổi.
Trí thức nhăn mặt, nhận ra cái mặt nạ người tốt của mình vừa bị lộ dù chỉ một giây, vội vàng nói thêm với giọng điệu buồn bã:
"Mong anh bạn an nghỉ."
'Wow. Diễn đạt quá.'
Thật ra thì Sunny cũng chưa từng tin tưởng cái vở kịch người tốt của hắn ta. Đứa trẻ nào sống ở ngoại ô đều biết những người khi không lại đối xử tốt với người khác đều có mục đích gì đó cần phải lưu tâm. Hoặc là ngu hoặc là quái vật.
Trí thức không giống một thằng ngu, nên Sunny luôn đề phòng hắn ngay từ ban đầu.
Cậu sống đến tận bây giờ là nhờ vào cái tính tiêu cực, không tin tưởng ai cả. Và lúc này cũng không có lý do gì để thay đổi cả.
"Chúng ta phải đi thôi."
Anh hùng nói, nhìn xuống một lần cuối.
Giọng nói bằng phẳng, nhưng Sunny có thể nhận thấy rất nhiều cảm xúc ẩn giấu bên trong. Cậu chỉ không rõ cảm xúc đó là gì.
Trí thức thở dài rồi quay đầu lại.
Sunny nhìn vệt máu trên những tảng đá thêm vài giây.
'Sao mình lại thấy tội lỗi?' Cậu ngạc nhiên với bản thân. 'hắn chết là đáng đời.'
Hơi khó chịu, Sunny quay lại và leo theo hai người kia.
Cứ như vậy, họ bỏ lại Gian xảo và tiếp tục chuyến leo.
Ở độ cao hiện tại, việc vượt núi đang càng ngày càng khó. Những cơn gió nặng nề đánh vào người họ đủ để thổi họ mất thăng bằng nếu không cẩn thận, mỗi bước chân đều như một canh bạc. Không khí đã trở nên loãng đến khó thở. Vì thiếu ôxy, Sunny bắt đầu cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
Ba người họ như đang dần chết ngạt.
Say độ cao không phải căn bệnh mà chỉ cần cố gắng là có thể vượt qua. Vừa từ tốn lại vừa đè nén, không phân biệt mạnh yếu, thể chất hay sức bền. Nếu không may, một vận động viên đẳng cấp cũng có thể chịu thua trước cả một người thông thường.
Là một câu hỏi đặt ra dành cho khả năng thích ứng của mỗi người. Những người may mắn sẽ vượt qua nó chỉ với những dấu hiệu nhẹ. Sẽ có những người nằm giường cả ngày hay cả tuần, chịu đủ thứ tác dụng phụ tra tấn. Có người sẽ chết.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Làm như chỉ nhiêu đó là chưa đủ, càng lên cao không khí càng lạnh. Quần áo ấm không còn đủ để chống lại không khí lạnh nữa.
Sunny cảm thấy nóng như sốt và lạnh cóng trong cùng một lúc, thầm mắng tất cả những quyết định trong đời đã đưa cậu đến thời điểm hiện tại, trên vách đá băng trơn trượt này.
Ngọn núi này không dành cho con người.
Dù vậy họ vẫn phải tiếp tục.
Vài giờ trôi qua. Bất chấp tất cả, ba người cực lực tiến về phía trước, chậm chạp tiến lên cao hơn. Cái lối đi cũ mà Trí thức nhắc đến, lúc này chắc chắn không thể quá xa. Ít nhất thì Sunny hi vọng như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!