Đối diện một đồn cảnh sát, một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trên một hàng ghế. Cơ thể ốm yếu, làn da tái nhợt với đôi mắt thâm quầng. Cậu ta cầm trên tay một ly cà phê
- không phải cái thứ cà phê nhân tạo rẻ tiền mà dân ăn mày như cậu thường uống, đây là hàng thật.
Cà phê làm từ hạt cà phê mọc trên cây cà phê, thứ dành riêng cho công dân hạng cao, chỉ một ly này cũng đã đốt sạch toàn bộ số tiền mà cậu dành dụm. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, nên Sunny đã quyết định tự thưởng cho bản thân.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời của cậu.
Tận hưởng món đồ uống ấm áp, sang trọng, cậu nâng ly cà phê lên gần mũi, hít lấy hít để cái mùi hương đó. Rồi chậm chạp uống một hớp nhỏ... rồi ngay lập tức nhăn mặt.
A! Đắng!
Nhìn chằm chằm vào ly cà phê. Sunny thở dài rồi cố ép bản thân phải uống cho hết. Đắng cỡ nào cũng vậy, cậu quyết tâm phải uống cho đáng đồng tiền
- hư vị giác cũng phải uống.
"Đáng lẽ nên mua một bữa cơm với thịt. Ai mà biết được cà phê thật lại tởm như này chứ? Ừm thì, ít nhất nó cũng giúp mình thức thêm một lát."
Ánh mắt cậu lơ đãng liếc về phía xa, dần dần mất tập trung. Cậu tự tát mình một cái để ép bản thân phải tỉnh táo lại.
"Chậc. Đúng là đồ dỏm."
Vừa lắc đầu vừa phàn nàn, Sunny uống hết ly cà phê rồi đứng dậy. Những người có tiền sống ở khu vực này qua lại vội vàng, ai cũng có vẻ gấp gáp bước ngang qua cái công viên nhỏ này, chắc là họ phải đi làm. Ai đi ngang qua cũng liếc nhìn cậu một cái, cũng đúng, cậu quá lạc loài ở chỗ này.
Quần áo rách rưới, còn người ngợm thì ốm yếu, tái nhợt vì mất ngủ. Mà sao nhìn ai cũng cao vậy. Cậu nhìn dòng người qua lại với ánh mắt ghen tị, rồi ném cái ly vào thùng rác.
"Chắc là do ai ở đây cũng ăn một ngày đủ ba bữa."
Cái ly hụt thùng rác một khoảng xa rồi rơi xuống mặt đất. Sunny trợn mắt rồi bước đến nhặt cái ly lên rồi cẩn thận bỏ nó vào thùng. Rồi với một nụ cười trên mặt, cậu bước qua đường và đi vào đồn cảnh sát.
Bên trong, một người cảnh sát nhìn có vẻ mệt mỏi liếc qua cậu một lần rồi cau mày khó chịu.
"Đi lạc hả thằng nhóc?"
Sunny tò mò nhìn xung quanh, cậu thấy bốn bức tường đều được củng cố với những tấm chắn cường lực còn trên nóc nhà thì có những nòng súng được ẩn giấu một cách qua loa. Chú cảnh sát trước mặt thì có vẻ cọc cằn, xấu tính.
Ít nhất thì đồn cảnh sát vẫn không thay đổi cho lắm.
"Này! Tao hỏi mày đó nhóc!"
Sunny hắng giọng.
Ờ, không.
Rồi gãi gãi đầu trước khi nói tiếp:
"Theo yêu cầu của Hiệu Lệnh Đặc Biệt Thứ Ba, tôi đến để tự thú vì tôi là người mang Ma Pháp Ác Mộng."
Gương mặt người cảnh sát ngay lập tức chuyển từ khó chịu sang dè chừng. Ông ta quan sát chàng trai trước mặt một lần nữa, ánh mắt dò xét kĩ càng hơn.
"Cậu có chắc là cậu bị nhiễm bệnh không? Triệu chứng bắt đầu từ lúc nào?"
Sunny nhún vai.
Gương mặt người cảnh sát tái đi thấy rõ.
Cái đ-t
Rồi ông ta vội vàng nhấn cái nút trên bảng điều khiển của mình rồi thét lên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!