Chương 36: Lo sợ trong lòng

"Tiên sinh mời lên xe." Tần quản gia vẫn thành thạo thu xếp một chút bên trong xe, cung kính mà nói với Niếp Nhân Quân.

Nhưng Niếp Nhân Quân lại đứng ở bên chậm chạp chưa di chuyển, chỉ thấy ông bình thản mà cười cười, sau đó lại lấy giọng điệu người làm cha mà nói: "Đến tiễn cha sao?"

Tần quản gia đứng thẳng lưng, tìm bóng dáng Niếp Ngân xung quanh, ông có thể khẳng định, chính là Niếp Ngân.

Chiếc Bugatti bên cạnh chiếc Bingley, cửa xe chậm rãi đẩy ra, thân hình Niếp Thân to lớn thon dài từ bên trong đi ra, không hề bất ngờ khi bản thân bị phát hiện, bởi bản thân cũng không có ý định trốn.

"Hoàng tử điện hạ, người vẫn tao nhã như thế." Niếp Nhân Quân nói đùa một câu, đang nói chuyện từ trong hộp lấy ra hai điếu xì gà, ném cho Niếp Ngân một điếu, ông biết rõ đây là một cuộc nói chuyện không ngắn.

"Con thấy là trong lòng người rất muốn làm quốc vương đến nổi không thể chờ nữa rồi." Niếp Ngân nhận điếu xì gà, xoay một vòng, tìm được tên người làm ra, những điếu xì gà Niếp Nhân Quân dùng, đều do cá nhân đặc chế, lớp vỏ cũng có đề tên người đó.

Niếp Ngân không châm lửa, mà tìm hiểu vào bên trong.

Niếp Nhân Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Lại kiểu thời tiết chết tiệt thế này, chỉ mong cuộc nói chuyện của chúng ta đừng giống như lần trước." Trong lúc nói, vẻ tươi cười vẫn đọng trên mặt.

"Con rất tò mò việc mà cha muốn làm." Niếp Ngân không hề vòng vo.

"À? Nếu ta nói chỉ là xử lý một số chuyện cá nhân, con chắc là không tin ta." Niếp Nhân Quân hỏi lại.

Niếp Ngân không nói gì, chỉ là trong mắt hiện lên ý cười.

Niếp Nhân Quân xòe hai tay ra, bày ra vẻ mặt bất đắt dĩ: "Ta đây nói thẳng, thật là để ý một chút về chuyện của con."

Niếp Ngân không ngạc nhiên, đúng như anh suy đoán, chỉ có điều anh không hỏi đến cuối cùng có chuyện gì, bởi vì bất kể là cái gì, kết quả đều giống nhau.

Anh thở dài: "Thật ra con về đây là để nói với cha một tiếng, ngày mai con phải đi, đồng thời vĩnh viễn sẽ không can thiệp vào chuyện Niếp môn nữa."

"Đùng đùng..." Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời.

Vẻ mặt Niếp Nhân Quân bình tĩnh bất ngờ, điều này có chút ngoài ý muốn của Niếp Ngân.

Ông không nói gì, cũng không có tranh luận với Niếp Ngân nữa, trực tiếp chui vào trong xe.

Tần quản gia cùng Niếp Ngân sau khi cúi đầu chào tạm biệt, lại bắt đầu khởi động ô tô.

Nhìn vào kính chiếu hậu, hình bóng Niếp Ngân ngày càng nhỏ, Tần quản gia vẫn rất dè dặt quan tâm hỏi một câu: "Tiên sinh, thử cùng cậu ấy ôn hòa mà nói chuyện sao?"

Niếp Nhân Quân cười khẩy một tiếng, sau đó từ trong túi lấy ra điện thoại.

"Làm việc." Ông chỉ lạnh lùng mà nói hai chữ, liền ngắt điện thoại.

_______________________________

Trên bãi cỏ

Lãnh Tang Thanh há to miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xấu hổ.

"Tôi, không phải nói sai chứ..."

Niếp Tích nhìn dáng điệu của Lãnh Tang Thanh, từ trong bụng mà phát ra tiếng cười.

"Này, song sinh, anh lớn lên đẹp trai như vậy, nên không phải là cái loại người thích rêu rao chuyện của người khác khắp nơi phải không?" Tim Lãnh Tang Thanh thấp thỏm không yên, trên mặt xuất hiện nụ cười mất tự nhiên.

Niếp Tích bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, làm ra một vẻ mặt khó hiểu: "Loại chuyện này rất khó nói, theo đạo lý tôi phải thông báo cho cha, chỉ có điều cái đó cùng với chuyện tôi đẹp trai không có liên quan."

Đôi mi thanh tú của Lãnh Tang Thanh cau lại, tràn đầy mất hứng: "Đem chuyện muốn nói để trong bụng cũng sẽ không sinh bệnh, chẳng lẽ anh nhỏ mọn như vậy, ngay cả một câu nói cũng không bỏ qua được sao?"

Niếp Tích nói giọng đầy ngụ ý: "Thế nào, một câu nói của Ngân trong lòng cô cũng quan trọng như thế sao? Nếu tôi đoán không sai, các người hẳn là không xa lạ đến nổi ngay cả sinh nhật của nhau cũng không biết đấy chứ chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!