Chương 29: Niếp Ngân bị thương nặng (2)

Cửa chính Niếp môn cũng giống với cửa chính biệt thự của Niếp Nhân Quân, hai tấm thép dày ở đây, dù xe đụng phải cũng tan tành, cũng không thấy cửa chính này có một chút gồ ghề nào.

"Mở cửa!" Niếp Tích hô người bảo vệ cửa.

"Cậu Tích!" Bốn bảo vệ chạy tới, trước mặt Niếp Tích mà kính cẩn lễ phép.

"Tôi nói mở cửa! Các ngươi không nghe thấy sao?" Âm thanh Niếp Tích có chút nôn nóng.

Nhưng mà, cậu Tích, chưa có dặn dò của Niếp tiên sinh..." Mấy người bảo vệ nhìn vào trong xe, kinh ngạc phát hiện tình trạng hôn mê của Niếp Ngân.

"Hai... Hai cậu Tích!"

Niếp Tích cũng không chịu nổi nữa, một quyền đánh bay tên bảo vệ dài dòng trước, mặt khác mấy người còn lại đều kinh ngạc mà đứng sững sờ tại chỗ.

Lạnh Tang Thanh cũng mở cửa xuống xe, lòng đầy tức giận mà đi tới trước mặt một tên bảo vệ.

"Ngươi biết tôi không?" Lãnh Tang Thanh miệng mồm lanh lợi.

"Cô, cô chính là khách quý mà Niếp tiên sinh mời tới."Bảo vệ trả lời.

"Ngươi biết tôi vì sao đến nơi này không?" Lãnh Tang Thanh hỏi tiếp.

Bảo vệ sửng sốt một chút, lắc đầu.

"Ngươi biết anh ta là ai không?" Lãnh Tang Thanh chỉ chỉ Niếp Tích đang tra tấn những người khác.

"Anh ta là, Cậu Tích." Vẻ mặt bảo vệ có chút mù mờ.

"Thật không? Vậy trong xe là ai?" Lãnh Tang Thanh thuận thế nhìn thoáng qua Niếp Ngân trong xe, trong lòng từng trận đau đớn.

Bảo vệ nhìn thoáng qua, hai hàng lông may nhíu lại: "Đây, người này mới là Niếp Tích chứ."

" Ngươi nói người này là cậu Tích, còn nói người kia là cậu Tích, cuối cùng người nào mới phải? Thân là một bảo vệ, ngay cả nhận biết mọi người cũng không rõ ràng!" Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh nghiêm túc, để trong lòng bảo vệ thấp thỏm không yên.

Cô tiếp tục hỏi: "Biết Niếp tiên sinh giờ ở đâu, làm cái gì không?"

Bảo vệ không trả lời, ngu ngơ mà nhìn Lãnh Tang Thanh.

Một chuổi vấn đề của Lãnh Tang Thanh giống như rang đậu trong nồi, trong đầu người bảo vệ trước mặt là một mớ hỗn độn, hoàn toàn mơ hồ.

Cô liếc mắt nhìn bảo vệ bằng một con mắt, lần nữa hỏi: "Công tắc cửa chính này ở đâu?"

Bảo vệ bất ngờ hưng phấn từ trong túi lấy ra một điều khiển từ xa, giơ lên trước mặt Lãnh Tang Thanh: "Cái này tôi biết, ở chỗ này."

Lãnh Tang Thanh không có thời gian để đắc ý, đoạt lấy điều khiển từ xa, ấn nút mở, cửa chính chậm rãi mở ra.

Niếp Tích cũng chú ý tới, Lãnh Tang Thanh cho anh một cái nháy mắt ra hiệu lên xe, anh nhanh chóng buông tay đang bóp cổ bảo vệ, vọt vào trong xe.

"Cô khách quý, đây!" Bảo vệ ý thức được sự hồ đồ của bản thân.

"Ngươi đi chết đi!" Lãnh Tang Thanh xoay người đá một cước, vừa lúc đá tới tên bảo vệ trong lúc đó người đàn ông mềm nhũn, bảo vệ trước mặt liền lui lại, lăn lăn trên mặt đất.

Cô nhảy vào trong xe, Niếp Tích lại khởi động xe, vỏ xe rít trên mặt đất, giống như có thể đâm màng tai của người khác.

"Chúng ta mau tới bệnh viện gần nhất!" Trở lại trong xe Lãnh Tang Thanh lo lắng nói, tinh thần Niếp Ngân có chút mơ hồ đầu dựa vào ngực cô.

"Không được, nơi đó không an toàn." Trên mặt Niếp Tích xuất hiện tia nghiêm túc chưa từng có, bệnh viện quả thực không an toàn, trước mắt bệnh viện địa phương vẫn chưa đủ trang thiết bị tiên tiến cùng nhân viên để chửa trị và chăm sóc bệnh nhân, cũng chỉ có trong nhà, nhưng đường hơi xa, đại ca có thể chống cự được tới nhà không?

"Quay về... Về nhà!" Âm thanh yếu ớt của Niếp Ngân vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!