Chương 16: Liều mạng với ngươi (1)

Ngự thự

Ánh nắng buổi sớm, một màu vàng rực rỡ, tất cả biệt thự rất yên tĩnh, kể cả người đàn ông ngồi trong phòng khách cũng rất yên tĩnh.

Anh đang đọc báo, trước mặt là một tách cà phê hương bay ngào ngạt, trên người là chiếc áo sơ mi màu đem không cài nút, đối với thói quen ăn mặc rất kỹ lưỡng của Niếp Ngân mà nói đây đã rất tùy tiện rồi. Chân trái thon dài gác lên đùi phải, sau khi giở một tờ báo, cầm lấy tách cà phê uống một ngụm.

Khi buông tách cà phê xuống, cà phê trong tách khẽ lắc lư, cuối cùng chậm rãi phục hồi trạng thái như trước.

Người đàn ông, như nhập vào không gian yên tĩnh này, cho đến khi,

"Hello, chào buổi sáng." Từ lầu hai truyền xuống một giọng nữ phá tan cảnh đẹp trước mắt này, tiếp theo "Lạch cạnh lạch cạch" tiếng dép đi xuống lầu đem sự yên tĩnh hoàn toàn phá vỡ.

Niếp Ngân không quay đầu lại, chỉ giơ tay nhìn đồng hồ

- đúng 11 giờ.

Lãnh Tang Thanh nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, ngáp một cái, sau đó duỗi thẳng lưng, cả người như bao cát ngã trên sô pha, lười biếng mà nhìn Niếp Ngân ở cách đó không xa, tò mò hỏi, "Anh trước giờ không thích nói chuyện với người khác sao? Không đúng, anh có lúc cũng nói nhiều mà, a, Niếp Tích, anh có phải trên người có triệu chứng phân liệt, nếu không thì sao..."

"Cô bình thường cũng đều thức "sớm" vậy sao?" Niếp Ngân không để ý đến cô nói gì, chỉ lên tiếng cắt ngang lời cô, sau khi đem tờ báo đặt ở một bên thì nhìn cô hỏi.

Lãnh Tang Thanh nghe ra hàm ý của anh, nhíu mày, cả người trên sô pha bật dậy, nhìn chằm chằm anh nói: " Niếp Tích, tôi là khách của anh, khách lại không có quyền ngủ sao?"

Tối hôm qua cô lo lắng không yên, người đàn ông này vô duyên vô cớ mang cô đến đây rốt cục muốn làm gì? Cô càng nghĩ càng không hiểu, nhưng cũng tốt, anh chỉ đem cô ném ở đây, ít nhất thì tối hôm qua anh không quay về, cô cũng an tâm một chút.

Niếp Ngân nghe xong lời cô, lông mày hơi nhướng lên, khẽ cắn môi, "Khách? Ai nói cô là khách?"

"Vậy anh muốn là gì?" Lãnh Tang Thanh nhíu mày mà nhìn anh.

Đôi mắt Niếp Ngân và cô nhìn nhau, không nói ra mục đích ngay, mà không hề chớp mắt đánh giá khuôn mặt cô, trong sâu thẳm đôi mắt dần hiện ra một tia thâm sâu, lạnh lùng nhưng lại khiến người khác sợ hãi, có thể nhìn thấu lòng người.

"A, cái đó..." Cô cảm thấy bị anh nhìn chằm chằm toàn thân đều không tự nhiên, anh rất đẹp trai là thật, nhưng cho dù có đẹp trai hơn nữa, bị anh nhìn chằm chằm vào người cũng thấy không quen, vô thức mà cơ thể lùi về phía sau, xấu hổ cười cười, "Tôi có chút đói bụng, tôi, tôi đi nhà bếp ăn cái gì đã." Nói xong, nhanh như chớp mà chạy đi.

Niếp Ngân nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt có chút nheo lại, khóe môi cong lên, lại xoay người như không có việc gì mà tiếp tục đọc báo.

Nhưng sự yên tĩnh này không duy trì được bao lâu, rất nhanh, một bàn tay nhỏ bé đem tờ báo trên tay anh giật xuống, cô "Quang minh chính đại" mà nhìn vào đôi mắt thâm sau không cách nào đọc được suy nghĩ của anh, nói từng tiếng một: "Niếp Tích, vì sao trong nhà bếp ngay cả bữa sáng cũng không có?"

Cô đói đến mức bụng muốn dán vào lưng luôn rồi.

Niếp Ngân đem tờ báo dứt khoát ném sang một bên, thân thể cao lớn hướng ra trước mà dò xét, đôi mắt rốt cục cũng hiện lên ý cười, "Cô đói bụng?"

Lãnh Tang Thanh thật muốn tát anh một cái! Lời này không phải dư thừa quá sao? Ngày hôm qua cô bị đem tới đây cho đến bây giờ, một chút thức ăn cũng chưa từng ăn!

"Lẽ nào lão gia ngài không phải ăn sao?" Cô cười như không cười mà nhìn anh, nghiến răng nói từng chữ.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

Ở trong nhà người khác không thể không cuối đầu, quan trọng là, cô muốn biết anh rốt cục có mục đích gì, cho nên phải cố gắng dịu dàng một chút, hiền lành một chút, hợp tác một chút, nói như vậy cũng không cho phép bắt cô chịu khổ cực.

" Người làm đã đem nguyên liệu nấu ăn để trong nhà bếp, đi làm đi." Giọng Niếp Ngân vẫn nhẹ nhàng như trước, mềm mại giống như chiếc lông vũ khẽ bay vào lòng của đối phương, nhưng Lãnh Tang Thanh lại hận mà nghiến chặt răng.

"Anh nói giỡn với tôi sao? Tôi đi làm?" Cô để cho bản thân mình nhìn qua như đang cười giỡn, nhưng rất miễn cưỡng, dáng vẻ tươi cười lại không khó nhìn ra ngay cả ý định giết người cũng đều có.

Niếp Ngân nhìn dáng vẻ của cô, hơi mím môi, "Toàn bộ biệt thự này chỉ có cô là phụ nữ, cô không làm thì ai làm?"

"Ai nói phụ nữ sẽ nấu cơm? Niếp Tích, tôi là bị anh ép tới đây làm khách"

"Cô cũng nói bị ép, bị ép thì làm sao lại có thể xem như khách?" Anh dường như lười biếng giải thích với cô, đem thân thể dựa vào phía sau, nhìn đôi mắt cô dần phục hồi lại vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói, " Lập tức đi rửa mặt, sau đó đi làm bữa trưa, dọn dẹp phòng."

"Cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!