29
Ngày tháng trên đảo trôi qua thật nhanh.
Cuộc sống hạnh phúc luôn ngắn ngủi.
Tôi bắt đầu không chống đỡ được nữa rồi.
Thuốc giảm đau đã mất tác dụng.
Cơn đau đã đến mức không thể chịu đựng được, tôi không thể ăn bất cứ thứ gì.
Tôi giấu một con d.a. o trong phòng.
Đôi khi d.a. o đã đặt lên cổ tay rồi, nhưng nhìn Niên Niên đang ngủ say trong phòng.
Tôi lại buông xuống.
Sống sót đối với toi mà nói, đã trở thành một loại đau khổ.
Tôi rất ít khi ra ngoài.
Nhưng nằm cũng đau.
Triệu Miên đến trò chuyện với tôi, kể những chuyện bát quái trong trấn.
Con gái nhà hàng xóm cãi nhau chia tay với bạn trai, ngày nào cũng ầm ĩ.
Sau đó cô gái c.ắ. t c. ổ tay tự tử ở nhà, ép bạn trai không được chia tay.
Càn quấy, điên cuồng.
Làm ầm ĩ cả bệnh viện.
Triệu Miên có chút thở dài: "Cảnh tượng thật kinh khủng, sao lại có người dùng sinh mạng của mình để cứu vãn tình yêu?"
Bởi vì đã từng yêu quá sâu đậm.
Sau này biến thành chấp niệm.
Nên mới canh cánh trong lòng, phát điên.
Tôi nhìn cô ấy cười: "Trước đây chị cũng giống như vậy."
Bởi vì cả đời này chưa từng được ai yêu, nên luôn khao khát tình yêu.
Triệu Miên vẻ mặt kinh ngạc: "Không ngờ chii Niệm Niệm lại dịu dàng như vậy."
Bởi vì tôi chỉ có Niên Niên thôi.
"Đi khuyên nhủ cô ấy nhiều hơn đi, Miên Miên."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Cuối cùng rồi cũng sẽ nghĩ thông thôi, cô ấy vẫn còn cơ hội, kịp thời dừng lỗ, vẫn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng tôi thì không còn nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!