Chương 99: Phiên ngoại 7 - Thành thân (Hạ): Đại kết cục

Editor: Đụt, June

Có lẽ là do có giao thương chặt chẽ với Bách Tùy, phong tục Tây Phụ Quan cũng theo hướng phóng khoáng.

Ngày ấy cầu thân, sau khi Thốn Bôn đi theo Mộ Cẩm, không ngờ lại bị bà mối để ý. Bà mối đi tới Từ gia hỏi: "Tùy tùng của đại quan đã có hôn phối chưa?"

Từ mẹ thành thật trả lời: "Có lẽ chưa có."

Bà mối lại hỏi: "Có người trong lòng chưa?"

"Chuyện này ta cũng không biết. Hắn là từ kinh thành tới, làm mối có lẽ phải ở kinh thành, bà đừng nhọc lòng nữa."

"Ơ, thế không phải khuê nữ nhà bà cũng được gả đi kinh thành sao?" Bà mối cười không khép được miệng: "Vị tùy tùng này cũng là một hôn phu tuấn tú đấy. Rất tốt, rất tốt."

Tiếp theo lại có hai, ba bà mối nữa đến.

Thốn Bôn ở kinh thành nhiều năm, chưa bao giờ gặp phải nhiều ánh mắt trắng trợn như vậy. Hắn chỉ là khách của Từ gia, bà mối cứ tới hỏi thăm suốt ngày, Thốn Bôn cảm thấy làm phiền Từ gia, đành ra ngoài đi dạo, tránh các bà mối.

Ngày hôm qua, Mộ Niệm Sơn nghe xong điệu dân ca Tây Phụ quan, trở về liền cười ha ha mà gõ thẳng lên ván giường. Chẳng mấy chốc tay nhỏ đỏ hết lên, lại òa khóc.

Mộ Cẩm thấy Thốn Bôn chuẩn bị ra ngoài, dặn dò: "Niệm Sơn thích chơi gõ trống, ngươi lên phố tìm xem có trống nhỏ cho trẻ con không."

Cuối xuân trời hơi nóng, trên đường có vài cô nương Bách Tùy để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn, làm các cô nương Đại Tễ thấy chướng mắt, nhưng lại chiêu hồn các nam tử Đại Tễ. Đối với chuyện này, Thốn Bôn đã nhìn nhiều thấy quen, cũng chẳng để ý. Ở Bách Tùy, khi mùa hè oi bức, có thể thấy được các cô nương lộ ngực lộ cánh tay ở khắp mọi nơi.

Ven đường có một cửa tiệm đồ chơi, Thốn Bôn ghé vào chọn một cái trống nhỏ, bỗng nhiên có người cầm lấy trống nhỏ, đập vào bên tai hắn. Cái đập thực sự rất nhẹ. Người nọ dùng tiếng Đại Tễ có chứa khẩu âm Bách Tùy, nói: "Túc túc?"

"Túc túc" là xưng hô Mộ Niệm Sơn dùng để gọi Thốn Bôn. Từ miệng người khác nói ra, thực sự rất cổ quái.

Từ trang sức trên tóc, trân châu trên trán, cho tới y phục mát mẻ hơn so với Đại Tễ cô nương, Thốn Bôn đoán được đây đúng là một cô nương Bách Tùy.

Cô nương cong đôi môi đỏ cười cười: "Ta từng nghe người khác gọi ngươi như vậy."

Ngũ quan nàng bắt mắt, vẻ yêu mị giống y như Thập Ngũ ở Yểm Nhật Lâu của Nhị công tử, Thốn Bôn không nhớ mình từ gặp qua nàng. Hắn thu hồi tầm mắt, trả tiền cho chủ tiệm, xoay người rời đi.

Cô nương đuổi theo, đi sóng vai với hắn: "Túc Túc, ta và ngài từng gặp nhau ở Bách Tùy."

Thốn Bôn không nói gì.

"Ta từng tặng ngài túi thơm. Người Đại Tễ gọi cái này là gì nhỉ... rất có hứng thú." Tiếng Đại Tễ của cô nương không được tốt lắm.

Từ A Man từng nói, cô nương rời đi cuối cùng đã tặng túi thơm. Nàng nói không sai, cô nương này giống y như yêu tinh vậy, đôi mắt tràn ngập yêu khí rừng sâu.

Cô nương cười khanh khách mà nói: "Ngài trông rất hợp ý ta, ngài thấy ta thế nào?"

"Không hợp." Thốn Bôn càng thích nữ tử Đại Tễ hàm súc.

Cô nương cười đến xán lạn, vừa rồi là sương mù yêu khí trong rừng sâu, lúc này sương mù tan đi, quả là tuyệt diễm vô song. "Có thích hợp hay không, phải tìm hiểu mới biết được. Sau này nếu thực sự không thích hợp, ta sẽ không miễn cưỡng ngài."

Cô nương nóng bỏng chính là như vậy, nếu đáp lời nàng, nàng liền cuốn lấy không buông. Nàng đi theo hắn một đường, gõ gõ trống nhỏ trên tay.

Tới chỗ rẽ, Thốn Bôn thừa dịp đông người, dùng khinh công bỏ trốn.

Trong chớp mắt, cô nương liền bị bỏ lại: "A, đi đâu mất rồi?"

So với cô nương, Thốn Bôn càng thích nghiên cứu võ thuật. Thành thân quá sớm sẽ giống như Nhị công tử vậy, tuổi còn trẻ mà đã suốt ngày phải trông con.

- ---

Bị Mộ Niệm Sơn gây sự, chuyện cầu thân cứ thế mà định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!