Chương 9: Lá gan thật to

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

"A Man, nếu em bị ủy khuất, đừng buồn ở trong lòng." Thê thiếp của Mộ Cẩm chưa từng gây ra chuyện làm thương tật người khác, nhưng giọng nói của Nhị Thập lại làm Mộ Đông Ninh trở nên lo lắng. "Ta có thể đi cầu xin Nhị ca, để người tìm đại phu tốt nhất cho em."

Nhị Thập kéo ống tay áo Mộ Đông Ninh, lắc lắc đầu.

"Chẳng nhẽ em không muốn chữa trị giọng nói hay sao?" Mộ Đông Ninh suy đoán, giọng nói của Nhị Thập chắc chắn là bị người khác hãm hại. "Em không muốn lấy lại công đạo nữa ư?"

Hướng Nhị công tử đòi công đạo, đó là tự tìm cái chết. Nhị Thập kiên định cự tuyệt ý tốt của Mộ Đông Ninh.

Nhị Thập tuy không còn là nha hoàn nữa, nhưng cũng không danh không phận, so với người hầu cũng chỉ cao hơn một bậc mà thôi. Tam tiểu thư nguyện ý tới đây một chuyến, Nhị Thập đã cảm kích lắm rồi.

Bởi vì Nhị Thập im lặng, Mộ Đông Ninh trở thành tự kể tự nói.

Lúc gần đi, Mộ Đông Ninh dặn dò nói: "A Man, nhân lúc được sủng ái hãy tính toán đến tương lai."

Lời ấy nói ra, có thể thấy được việc thiếp thất bị đuổi đi cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Tiễn Mộ Đông Ninh xong, Nhị Thập nhìn ra xa ngoài cửa sổ, một lòng một dạ nhớ về quê nhà xa xôi.

Tây Phụ Quang nằm ở biên cương phía tây bắc Đại Tễ, nương tựa vào nước Bách Tùy ở láng giềng.

Hơn ba mươi năm trước, hai nước Đại Tễ

- Bách Tùy tranh chấp, chiến loạn liên miên.

Đại Tễ có vị một vị La Sát tướng quân, tại thời điểm biên thành gặp nguy hiểm rơi vào tay giặc, được cao nhân tương trợ rồi lợi dụng địa hình đặc thù của Tây Phụ Quan, xây dựng được sa trận, bằng ba vạn binh lực đã phá tan mười vạn quân của Bách Tùy. Đại hoạch toàn thắng.

Từ đó, hai nước ngừng chiến.

Điệu Tây Phụ Quan chính là năm đó dùng để khích lệ tinh thần vui vẻ cho nghĩa sĩ. Khúc nhạc dạo đầu chậm rãi, dùng để tưởng niệm về người thân. Đoạn khúc sau lại cao vút, bởi vì cùng bảo vệ lãnh thổ đất nước.

Quê hương nàng vang lên tiếng trống trận, khắp nơi đều là cồn cát, cách xa kinh thành phồn hoa.

Thế nhưng, trong mắt Nhị Thập, vầng trăng nơi đó mới là trong trẻo nhất.

- ---

Bước chân Mộ Đông Ninh vừa đi.

Nhị Thập lại nằm trên giường ngủ. Nhớ nhà không nguôi, đang muốn được đoàn tụ với người thân trong mộng.

Đột nhiên, cánh cửa "Ầm" một tiếng bị đá văng, lại "Ầm" một tiếng bật lại lần nữa. Mộng đẹp biến thành ác mộng.

Trái tim đồn dập đập mạnh, Nhị Thập mở mắt.

Không cần nghĩ, Diêm Vương lại tới rồi.

Nhị công tử chưa bao giờ tốt đẹp đi gõ cửa. Hắn từ Trấn Nam Thành trở về, không có việc gì làm liền tìm cách khi dễ nàng. Sống hay chết chỉ cần nói một câu, nhưng hắn lại không, đặc biệt càng thích dọa nàng kinh hồn bạt vía.

Nàng giả bộ như thể nửa mê nửa tỉnh, không biết người đến là ai, kéo cao chăn che mặt.

"Rời giường." Mộ Cẩm đứng ngược sáng, tựa người bên cửa.

Nhị Thập xoay người quay lưng kháng nghị, nhẫn nhịn, cơ hồ không thể nhịn được nữa, nhịn lại nhịn, rốt cuộc cũng nhịn được. Tối hôm qua, Nhị công tử chẻ củi đến nửa đêm, buổi sáng Tam tiểu thư tới nói chuyện phiếm, Nhị Thập đêm nay chỉ ngủ được tổng cộng hơn hai canh giờ, giờ phút này lại hối hận không thể chết ở trên giường.

Nhưng Diêm Vương hạ lệnh, nàng lau lau hai mắt vô thần, ngồi dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!