Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Dùng đồ vật phát ra tiếng thì có rất nhiều, chẳng qua là có dễ nghe hay không thôi.
Gánh hát ngừng đàn hát. Mặt trời nóng rực trên cao, trưởng gánh hát có đổ mồ hôi cũng không dám lau, hai tay thẳng đơ mà đặt ở bên hông.
Chúng nữ tử không ai dám nói.
Gió mát cùng nước chảy như ngừng lại. Bốn phía lặng thinh, im ắng.
Tay Nhị Thập lấy chén trà trên bàn đá. Mặc dù đặt nhẹ chén trà xuống, cũng có leng keng hai tiếng. Nàng buông tay rồi lại cầm lấy, cứ như vậy cắn môi vài cái.
Mộ Cẩm hỏi: "Này là tính làm gì?"
Hắn quắc mắt tới, giống như hỏa nóng cay rát mấy ngày trước, vừa đốt cháy lại vừa khó thở.
Điệu Tây Phụ Quan nàng hát là học của mẫu thân. Nàng không biết đàn, không biết gõ, nào biết cái gì có thể diễn tấu khúc nhạc kia? Thú vui độc ác của Nhị công tử là lấy nàng làm niềm vui, thấy nàng vô lực phản kháng, hắn thật vui mừng.
Nhị Thập giương mắt.
Giữa hai hàng lông mày Mộ Cẩm như nhiễm độc dược, ương ngạnh không thèm che dấu ác ý của hắn.
Nàng lại cầm lấy chén, lòng bàn tay trái phải đều nắm một cái, gõ theo điệu Tây Phụ Quan, nhịp điệu hòa nhau gõ nhẹ nhàng. Một mặt gõ gõ, một mặt lại kỹ lưỡng quan sát thần sắc của hắn.
Tiếng vang leng leng là thanh âm duy nhất trong đình.
Dáng cười của Mộ Cẩm như dấu diếm mây đen hiu quạnh.
Thập Ngũ không hiểu được tâm tư của hắn. Khi mà Nhị công tử tuyệt tâm tuyệt tình đều cười đến vô cùng mỹ mạo. Nàng chỉ sợ hắn cười như vậy, lại đem Nhị Thập đuổi ra bên ngoài.
Mảnh vải trên trán che dấu cảm xúc của Nhị Thập. Bất ngờ, một điều lạ lùng xảy ra, lòng bàn tay nàng gõ một cái, chén trà lại nứt ra khe hở. Tay đau đến mức phải buông ra, nàng trơ mắt nhìn chiếc chén rơi xuống đất, phát ra tiếng rơi thanh thúy, mảnh vỡ bay đến gần chiếc áo bào của Mộ Cẩm.
Nàng lập tức quỳ gục xuống.
"Ngươi lại gây họa." Mộ Cẩm bắt được cơ hội, một cước giẫm lên vai nàng, giống như thể quan tâm. "Lần trước dưỡng thương mất bao lâu?"
Bả vai Nhị Thập co lên. Ngày đó nửa người nàng như vỡ ra, lại bị hắn ép hóa câm, phải mãi đến ngày đại hôn của hắn mới khỏi hẳn. Vừa rồi, nàng cảm giác lòng bàn tay bị một ngoại lực tác động, chén rượu liền vỡ. Nàng mơ hồ hoài nghi liệu đây có phải là do hắn động tay động chân.
Thập Ngũ nhấc làn váy, đứng dậy rồi quỳ gối bên cạnh Nhị Thập, nàng dập đầu khẩn thiết nói: "Cầu Nhị công tử khai ân."
Thập Nhất cùng Thập Tứ hai người nhìn nhau, không nói gì.
Mộ Cẩm nhẹ nhàng gác chân trên vai Nhị Thập.
Chỉ có người phải gánh chịu như Nhị Thập mới biết, hắn tựa như đang nhẹ nhàng thư thái nhưng thực chất bên trong lại như muốn giết người. Nửa người nàng nghiêng lệch hẳn ra. Nàng biết cái cảm giác này, xương cốt sai chỗ, thân thể bị áp bức, lục phủ ngũ tạng như nhảy loạn. Đau đớn không biết từ chỗ nào phát ra, nửa người khó chịu.
Thập Ngũ tránh được mảnh vỡ, lại dập đầu nói: "Cầu Nhị công tử khai ân."
Con mắt Mộ Cẩm đặt trên đôi gò bông trắng như tuyết của nàng, cái màu sắc đó lại làm hắn nhớ tới muối, nhớ tới kẹo đường, cũng nhớ tới cả những mảnh sứ trắng vỡ vụn.
Nữ nhân bị hắn dẫm nát dưới chân thật quá ghê tởm, hắn vài lần muốn giết nàng. Thế nhưng lại niệm tình vì cái gì đó.
Hắn đá văng Nhị Thập, trầm mặc đi ra ngoài đình.
Dưới tàng cây, Thốn Bôn đĩnh đạc như tùng. Nhị công tử muốn nghe diễn, cận vệ bên cạnh đương nhiên không được nghỉ ngơi.
"Thốn Bôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!