Chương 47: Nàng cũng không dám cậy sủng mà kiêu nữa rồi

Editor: June

Xe ngựa quay lại, Mộ Cẩm đến y quán.

Đại phu cẩn thận bắt mạch cho Nhị Thập, nói: "Cô nương cơ thể không sao, nhưng hàn thấp ngưng trệ. Có phải ăn đồ lạnh hay không?"

Mộ Cẩm suy nghĩ, đồ ăn đều giống nhau.

Dương Đào nhạy bén nghĩ tới một chuyện, tiến lên nói: "Đại phu, cô nương nhà ta mấy ngày gần đây có uống canh tránh thai." Nàng liền chuyển đơn thuốc qua.

Đại phu nhận lấy, đưa mắt nhìn. "Canh tránh thai có tính lạnh, thỉnh thoảng uống thì không sao. Không nên uống lâu dài."

"Cảm tạ đại phu." Mộ Cẩm ôm ngang người Nhị Thập.

Bốn người trở về biệt viện.

Nhị Thập nằm trên đệm nửa tỉnh nửa mê.

Trên đường, Dương Đào dừng lại sắc thuốc giảm đau được đại phu kê cho.

Mộ Cẩm đỡ Nhị Thập, tự tay đút cho nàng uống.

Nhị công tử rốt cuộc cũng có lúc khiến nàng thoải mái. Nàng giơ tay ôm lấy hắn.

"Như thế nào lại nghe lời như vậy? Nghe lời như vậy thật không giống ngươi." Lời nói mặc dù nói vậy, Mộ Cẩm vô cùng hưởng thụ cái ôm của nàng. Hắn vén tóc nàng, "Trong nội cung có một bí thuật, sau khi Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử, cung nữ sẽ xoa bóp cho phi tử, tiết long chủng ra."

Nhị Thập cọ cọ ngực hắn.

Mộ Cẩm nói: "Về sau uống ít canh tránh thai."

Nàng gật đầu. Có lẽ là mơ hồ, nàng vậy mà lại nghe như Nhị công tử đang thương tiếc nàng.

- ---

"Trác Thạch chưa về." Tiêu Triển liếc mắt nhìn trời, "Cái tòa Đông cung này trống vắng lạ thường."

Thanh Lưu không dám lên tiếng, bởi vì chỉ có chủ tử mới có thể nói cung điện trống vắng.

Lúc này, ngoài cửa có người truyền lời: "Thái Tử điện hạ, Chu Văn Đống cầu kiến."

"Để hắn vào đi." Tiêu Triển đi vào thư phòng.

"Thần tham kiến Thái Tử điện hạ." Chu Văn Đống hành lễ.

Tiêu Triển hỏi: "Trác Thạch khi nào trở về?"

"Thần không rõ." Chu Văn Đống không quan tâm đường đi của Lý Trác Thạch.

Thái Tử ban thưởng nàng ta thân phận Thái Tử Phi, là vì cảm thấy nàng ta có thể dùng được. Tâm phúc của Tiêu Triển không hề coi Lý Trác Thạch là Thái Tử Phi chính thức.

Nô tài nghe lệnh chủ tử, tình cảnh Lý Trác Thạch như vậy, có thể nói Tiêu Triển có chút ngầm đồng ý. Tiêu Triển mở miệng: "Hôm nay tới có chuyện gì?"

"Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, mật thám từ Thượng Đỉnh Thành đã trở về."

"Nói."

"Lâm Quý Đồng không cha không mẹ, là một cô nhi. Khoảng chừng bảy, tám tuổi, được Lâm đại phu tính tình cổ quái trong thành nhặt được, đi theo bên người Lâm đại phu học tập y thuật. Dịch kinh bát quái cũng do Lâm đại phu truyền dạy." Chu Văn Đống nói: "Lâm Quý Đồng bị sinh non, thể chất gầy yết, thở hổn hển, thỉnh thoảng lại ho khan. Tính tình hay thích làm việc thiện, thường chữa bệnh từ thiện cho dân nghèo trong vùng."

"Tính tình cổ quái?" Tiêu Triển nhớ lại: "Ta từng nghe Hoàng Thượng nói, lúc người đến Thượng Đỉnh Thành tìm đại phu, cũng gặp một đại phu tính khí khó chịu. Đại phu có giao tình với tiên Hoàng hậu, lúc này mới đồng ý chữa trị cho Hoàng Thượng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!