Editor: June
Ăn cái gì mà ăn, bị chọc giận no luôn rồi.
Nhị Thập ngồi im bất động.
Mộ Cẩm nói: "Ta đếm một hai ba, đứng dậy tới ăn cơm."
Hắn đếm kệ hắn. Nàng nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Mộ Cẩm ngay cả một hai ba cũng lười đếm, cúi người ôm ngang người nàng, bế nàng lên.
Nhị Thập giật mình, cựa quậy eo, chân đạp hoảng loạn, chỉ sợ bị vứt xuống.
"Ngươi không ăn cơm sao? Không ăn cơm thì người chỉ giống thế này thôi, còn nhẹ hơn mèo con nữa, xách ngươi lên cũng chẳng khó mấy." Mộ Cẩm ôm nàng xoay một vòng tròn.
Nhị Thập hai chân lơ lửng, sợ hãi mà vòng hai tay ôm vai hắn. Sau đó, nàng thò tay vào vạt áo hắn. Vừa nãy hình như hắn đem ngọc bội giấu ở đây.
"Ngươi sờ cái gì mà sờ? Tối qua còn chưa đủ?" Mặc dù nói vậy, Mộ nhị công tử vẫn tùy ý để nàng chiếm tiện nghi của hắn.
Nhị Thập dò xét một hồi không tìm thấy ngọc bội, cứ như vậy được ôm ra khỏi phòng. Nàng giãy dụa muốn xuống, đánh hắn mấy cái.
Hắn không buông tay, "Ngươi đã lâu chưa đấm lưng cho ta rồi, ta thấy hoài niệm vô cùng."
Nhị công tử thật càng ngày càng vô sỉ rồi.
Vừa đến ngã rẽ, bắt gặp Thốn Bôn cùng Dương Đào.
Chủ tử đang chơi đùa như vậy, hai người không có một chút xấu hổ. Cả hai mặt không cảm xúc: "Nhị công tử, Nhị Thập cô nương."
Mộ Cẩm cười thả Nhị Thập xuống đất.
Nhị Thập cúi đầu, thật mất mặt. Tất cả đều do Nhị công tử làm hại.
- ---
Ăn xong rồi, Nhị Thập trong lòng hờn dỗi. Quay về phòng đấm chăn luôn.
Mộ Cẩm cùng với Thốn Bôn, Dương Đào ở lại trong phòng.
"Nhị công tử, quản sự chỗ tiền trang Hướng Dương Thành hồi báo, không tìm thấy được thi thể sát thủ. Người ở nghĩa địa nói, thi thể kéo về không được bao lâu đã không thấy tung tích."
Điều hộ vệ từ kinh thành đến sẽ mất rất nhiều thời gian, Thốn Bôn liền liên lạc với tiền trang của Mộ gia ở Hướng Dương Thành. Quản sự nghe xong lệnh của Nhị công tử, lập tức phái người đi nghe ngóng.
"Không thấy thì đã chứng minh có lừa dối." Mộ Cẩm hỏi: "Thân phận của Lý Thạch, chỗ kinh thành đã báo lại gì chưa?"
Thốn Bôn đáp: "Vẫn chưa có."
"Dương Đào." Mộ Cẩm hỏi: "Ngày hôm qua nghe hát kịch, Lý Thạch có nói thêm gì không?"
"Nàng ta kể về chuyện mình hồi xưa, một chuyện tình yêu cay đắng. Có kỳ vọng rất lớn với các nữ tử trên thế gian." Dương Đào nhớ lại: "Có điều, lúc Lý Thạch đưa ngọc bội cho Nhị Thập cô nương, lời nói như ngậm trong miệng, nói vô cùng bé. Sợ nàng phát hiện ra thuộc hạ nghe trộm, thuộc hạ không có tiến lên. Thuộc hạ chú ý cử chỉ của Nhị Thập cô nương, Nhị Thập cô nương không nói thêm điều gì không nên nói." Về phần chủ tử có thích hay không, đây là tự do của Nhị Thập cô nương.
Dương Đào cũng không có bẩm báo việc này.
"Ngươi đi theo. Đừng quá sít sao, cứ giả bộ làm nha hoàn bình thường là được." Nói xong, Mộ Cẩm phất phất tay.
"Vâng." Dương Đào đi ra ngoài.
Yên lặng trong chốc lát, Thốn Bôn nói: "Nhị công tử, Lý Thạch tiếp cận Nhị Thập cô nương, là có ý đồ khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!