Editor: June
Chuyện hôm nay, đã khiến cho sự ôn nhu của Nhị công tử tan thành mây khói.
Hắn nói với Dương Đào: "Trở về kinh thành tự mình lĩnh phạt."
"Vâng." Dương Đào lui ra.
Thốn Bôn trở về, thấy Dương Đào đi tới trước mặt.
Nàng không lộ chút biểu cảm nào mà hướng hắn hành lễ: "Thốn Bôn công tử."
Thốn Bôn bình tĩnh đáp lại: "Ừm."
Hắn tiến vào phòng. "Nhị công tử."
"Thốn Bôn." Mộ Cẩm ngồi trên ghế bành, thoải mái hỏi: "Ngươi muốn ám sát thì sẽ làm thế nào?"
"Đêm khuya thanh vắng, một đao lấy mạng." Thốn Bôn giết hái hoa tặc chính là như vậy.
"Cái gã đã chết kia đâu phải sát thủ." Mộ Cẩm nói: "Ám sát Chân Nguyên Nguyên dễ như trở bàn tay, lại không phải lựa chọn lúc Chân Nguyên Nguyên tách đoàn."
Một sát thủ, lại để quá nhiều sơ hở. Không có phẩm hạnh, đạo đức.
Thốn Bôn nói những gì mình nghe được: "Sát thủ là do một đoàn hát kịch khác phái tới. Đoàn hát kịch có một gã trung niên bộc trực, chính lão đã thuê sát thủ giang hồ. Hắn giải thích, sát thủ nóng lòng muốn lấy tiền, cảm thấy Chân Nguyên Nguyên là một nữ nhân, muốn giết thì cứ giết."
Từ cử chỉ lời nói của sát thủ, đã nói rõ hắn vốn không phải là một sát thủ lão luyện. So với Thốn Bôn miêu tả thì khá giống.
Mộ Cẩm không tin. Nhìn về phía rừng trúc ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chỗ gốc trúc. "Thi thể sát thủ xử lý thế nào?"
"Thi thể bị người của nghĩa địa mang đi. Thuộc hạ đến phòng chứa thi thể ở nghĩa địa, thì không nhìn thấy thi thể uống thuốc độc tự sát như Dương Đào thuật lại." Thốn Bôn chỉ nói sơ qua lúc lật thi thể.
"Có chút kỳ lạ." Mộ Cẩm hỏi: "Nữ tử đi ngang qua, Lý cái gì ấy, cụ thể ra sao?"
"Tự xưng là Lý Thạch, là ngũ tiểu thư của xưởng nhuộm Lý thị ở kinh thành."
"Rời kinh lúc nào? Khi nào thì đến đây?"
"Hôm qua đi thuyền từ kinh thành, buổi trưa hôm nay thì đến Hướng Dương Thành."
Hướng Dương Thành cách kinh thành không xa, so với Lĩnh Châu còn gần hơn. Mộ Cẩm vì muốn xem kịch mà đi hướng đường về.
"Điều tra thêm về nàng ta. Sao lại trùng hợp đi ở ngõ hẻm vắng tanh như vậy. Thủ pháp của sát thủ, như cố tình để cho ai đó anh hùng cứu mỹ nhân." Mộ Cẩm lại nghĩ, hắn không nay làm sao lại nghe lời nữ nhân kia nói, không đi cùng nàng. Hắn mà ở đó, làm gì đến lượt người khác anh hùng cứu mỹ nhân.
"Vâng."
"Điều ám vệ tới, tìm xem thi thể ở đâu." Mộ Cẩm hạ tầm mắt nhìn đầu quạt sắc bén, nói: "Chết không thấy xác, sợ rằng có lừa dối."
- ---
"Thái Tử điện hạ, thi thể ám vệ đã xử lý xong." Ở Đông cung, chỉ có Chu Văn Đống nghị sự ở thư phòng Thái Tử.
"Ừm." Tiêu Triển lại đang nằm chợp mắt trên ghế. Đêm qua Lý Trác Thạch không ở đây, bên người không có ai ôm, hắn ngủ không yên giấc.
"Thái Tử điện hạ, thần có một chuyện không rõ."
Tiêu Triển mở mắt, "Ừm?"
"Vốn đã quyết định phái một ám vệ đi, vì sao đột nhiên lại đổi người khác? Tên này bị thương quá nặng, kinh mạch đều đã tổn hại, sống không nổi qua mùa đông này. Cưỡng ép nối mạch, lại đi ám sát, thân thủ không linh hoạt, dễ dàng để lại đầu mối." Chu Văn Đống đã phải thu xếp thuê một kẻ sát thủ ở đoàn hát kịch khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!