Chương 42: Tuấn tú vô song hơn cả Thái Tử

Editor: June

Mộ Cẩm thản nhiên kéo tay Nhị Thập ra khỏi phòng. Nhớ tới chuyện cần dặn dò Thốn Bôn, đi trước đến một cái sân khác.

Thốn Bôn đang ở trong vườn trúc. Hắn đang luyện kiếm.

Hắn lưu loát sinh động, cầm trường kiếm trong tay, lưỡi kiếm mỏng như nổi lên gió bão. Một loạt những cây trúc xanh biếc rì rào lay động.

Nhị Thập nhìn không chớp mắt. Thốn Bôn giờ phút này, ở trong lòng nàng giống như cây trúc khí thế ngút trời, cao không chạm tới.

Thốn Bôn quay người.

Nhị Thập đang muốn thán phục kiếm pháp linh hoạt của hắn, đột nhiên trước mắt tối sầm, một đôi tay che mắt nàng lại.

Thốn Bôn thu trường kiếm vào bao, đứng sừng sững giữa sân. "Nhị công tử." Nếu như hắn không nhìn thấy sắc mặt của Nhị công tử mà gọi một câu "Nhị Thập cô nương", thì quãng thời gian dài hắn ở bên cạnh Nhị công tử quả là vô ích. Thốn Bôn coi như không nhìn thấy Nhị Thập.

Mộ Cẩm giữ Nhị Thập bên cạnh mình, "Có việc."

"Vâng."

Thốn Bôn rời khỏi sân, Mộ Cẩm mới buông tay che mắt Nhị Thập.

Nhị Thập cúi đầu, không nhìn thấy được kiếm khí trên mặt Mộ Cẩm không thua gì Thốn Bôn.

Đoạn đường này, cướp bóc, trộm cắp, một tên cũng không gặp. Nhị công tử đến giờ như anh hùng không đất dụng võ. Oán giận khó nguôi.

Mộ Cẩm tiến vào gian phòng Thốn Bôn.

"Nhị công tử." Thốn Bôn đóng cửa lại.

"Ở đoàn hát kịch gặp được Chân Nguyên Nguyên, phái người điều tra lai lịch của nàng ta." Lần đầu tiên nhìn thấy Chân Nguyên Nguyên, Mộ Cẩm đã sinh nghi. "Trùng hợp đến lạ thường. Quê quán, dòng họ, dáng người, quả thực giống như cố ý sắp xếp để giống người khác."

"Vâng." Thốn Bôn lấy ra một mảnh giấy nhỏ dài, "Nhị công tử, trong phủ báo lại, tên mật thám kia liên hệ với một người ở quán trà. Về sau không thấy nữa, võ công không tệ."

Mộ Cẩm nhận lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua. "Chuyện giả chết để rời cung, trong nội cung những người biết chuyện đã sớm tự vẫn, còn lại đều là tâm phúc. Gian tế ở chuồng ngựa Mộ phủ chỉ là một kẻ qua đường thôi sao?"

Thốn Bôn nói: "Chưa thể xác định."

"Ta có một lần khoa trương giương cờ, chính là đi Phúc Trại ngày đó. Lúc Hoàng Thượng tiến về phía Hoàng lăng, đột nhiên phát hiện có gian tế bên người." Mộ Cẩm đưa tờ giấy nhỏ đến gần cây nến bên cạnh.

Ngọn lửa nhỏ bé túm lấy một góc tờ giấy, tham lam muốn ngày càng nhiều, cho đến khi chiếm đoạt toàn bộ.

"Trước mắt có hai tình huống. Một là có người thấy ta quá kiêu ngạo, thăm dò kỹ lưỡng. Nhưng mà điều tra thế nào, ta chẳng qua cũng chỉ là Mộ nhị công tử. Hai là có người nghi ngờ thân phận của ta." Mộ Cẩm tạm ngừng, "Thái tử Tiêu Triển, Lục hoàng tử, Ngũ hoàng tử làm con tin ở Bách Tùy, đều có trong dự đoán của ta. Bọn họ không thể tra được manh mối năm đó.

Do vậy, muốn có cái tình huống thứ hai này, trừ phi ván cờ của ta bị người khác cố ý phá hỏng."

Thốn Bôn hỏi: "Nhị công tử cho rằng, Thái Tử, Lục hoàng tử, Ngũ hoàng tử, ai là người có thể thu xếp tai mắt bên cạnh Hoàng Thượng nhất?"

"Hoàng Thượng ngoài miệng nói tìm hiểu rõ ràng, thật ra trong lòng đã hiểu rõ." Mộ Cẩm cười: "Còn có thể là ai? Đông cung Thái Tử."

- ---

Đông cung Thái Tử từ trong mộng bừng tỉnh.

Ngồi trên ghế ngủ một chút, tỉnh lại có chút không khỏe, hắn vuốt vuốt cái trán, hỏi: "Thanh Lưu, giờ nào rồi?"

"Thái Tử điện hạ, gần đến giờ Mùi rồi." Thanh Lưu ngoài cửa đáp lời.

Tiêu Triển đứng dậy, "Thanh Lưu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!