Chương 35: "Ta chết rồi, ta không có đây."

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: Zorba, June

"Thái Tử điện hạ, trời sắp mưa. "

"Ừ."

Tiêu Triển xoay người trở lại hành lang.

Nói thì chậm, đến thì rất nhanh. Sấm sét vang dội, mưa gió bão bùng.

Tiêu Triển nghiêng tai lắng nghe mưa rơi trên mái vòm phát ra những tiếng "lộp bộp" vang động.

Mỗi tòa cung điện trong hoàng thành, mưa rơi xuống cũng chẳng có nơi nào giống nơi nào. Cung điện Hoàng Thượng dày nặng êm dịu, chỗ hậu cung quấn quýt âm nhu. Mà tòa Đông Cung này của Thái Tử, khi thì chậm rãi, khi thì vội vàng. Giống như mối quan hệ của Thái Tử với Hoàng Thượng, như có sự thay đổi nhỏ bé nào đó.

Tiêu Triển bình thản đi qua hành lang âm u.

Sau lưng có một thái giám bước nhẹ bước chân, gắt gao theo sau.

Tới chỗ rẽ, tiếng mưa rơi xuống mái vòm lại càng lớn.

Tiêu Triển mở miệng hỏi: "Thanh Lưu, ngươi chắc cũng biết, lục đục trong cung từ đâu mà đến?"

"Thần không biết." Thanh Lưu khom người bên cạnh.

"Bên trong cung điện mái vòm cao ngất, nam nhân triều cương đấu đá, nữ nhân ở Tây Cung nghi kỵ. Cung điện từng tòa mái đan xen, như sinh tồn chốn hoàng thành." Tiêu Triển có khuôn mặt giống Hoàng Thượng, nhưng lại không giống người. Hắn không có được thần thái ương ngạnh, liều lĩnh của Hoàng Thượng.

Thanh Lưu theo tiếng: "Dạ."

Tiêu Triển liếc mắt nhìn mái hiên nhà, "Sinh ra trong hoàng cung, đã định sẽ phải tranh đấu không ngừng."

"Vâng."

Tiêu Triển nhìn thấy nữ nhân ở trong phòng, quay đầu lại nói với Thanh Lưu: "Ngươi đi ra đi."

"Dạ." Thanh Lưu lui về phía sau một bước, đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Lý Trác Thạch đứng ở trước cửa sổ. Nàng ở Đông Cung không thể mặc áo giáp, bèn đổi về một bộ váy áo nữ trang. Ngưng mắt nhìn ra xa, lông mày anh khí bức người như cũ.

Tiêu Triển cầm lấy áo khoác, phủ lên vai nàng, ôn nhu nói: "Trác Thạch, đừng để bị lạnh."

Lý Trác Thạch liếc nhìn y phục thêu kim hoa trên vai, hờ hững nói, "Thái Tử điện hạ, nơi này không có người khác." Cho nên, đừng ra vẻ nữa. Nàng sẽ không bao giờ tin.

Mưa bụi như bay vào trong mắt hắn, mắt đen trở nên mờ mịt. "Hôm qua, Mẫu hậu nhìn thấy Chiêu Nghi, nói với ta, nhớ tới một người."

Lý Trác Thạch ngẩng đầu.

Hắn ôm lấy nàng, "Ngày tiên Hoàng Hậu mất đi, mưa cũng to thế này." Khắp trong ngoài hoàng cung, leng keng tùng tùng, lúc hắn còn nhỏ nghe vào trong tai, lại cảm thấy như hỉ nhạc.

Tiên Hoàng Hậu là nỗi tiếc hận suốt đời của Hoàng thượng. Trong nội cung đã không còn được nghe giai thoại về bà, trái lại chỉ toàn dã sử dân gian bịa đặt ba hoa phét lác.

Đương kim Thánh thượng xuất chinh cùng La Sát tướng quân, ở Tây Phụ Quan đại thắng Bách Tùy. Năm ấy, ngài ở chiến trường nhặt được một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương thân hình nhỏ bé, yếu ớt. Ở vùng biên cương Tây Phụ Quan như vậy, nữ tử phần lớn là khung xương to, cô nương tinh tế thế này ngược lại là hiếm thấy.

Khi đó Thánh thượng mới mười bảy tuổi, ngay từ đầu đã bị tiểu cô nương hấp dẫn, đem nàng mang về cung.

Vị tiểu cô nương này chính là tiên Hoàng Hậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!