Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: Zorba, June
Mộ Đông Ninh có chút lo lắng, nói đi nói lại với Mộ Cẩm: "Chuyện tư thông có khi chỉ là hiểu lầm, Nhị ca vẫn nên hỏi rõ ràng, sau đó hẵng quyết định."
Ở trước mặt nàng, Mộ Cẩm thu lại vẻ không kiên nhẫn, "Đã biết."
Nàng lại khuyên bảo: "Nhị ca, huynh phải đáp ứng muội, ngàn vạn lần đừng nhất thời xúc động. Mạng người là chuyện lớn."
Hắn cũng chỉ đáp lấy lệ.
Sau khi Mộ Đông Ninh rời khỏi, Mộ Cẩm đi vào thư phòng.
Đinh Vịnh Chí đang ở đó đi đi lại lại, trên khuôn mặt màu đồng thau, hai hàng lông mày đang nhăn thành hình xoắn ốc, "Nữ nhân kia là ai, nàng có nghe được lời ta nói hay không?"
Mộ Cẩm đáp lại hắn bằng một ánh mắt vô nghĩa. Một thương nhân bình thường có thể có ước hẹn với Hoàng Thượng, nghĩ đã không thấy tầm thường rồi.
"Nhị công tử, không bằng ta phái người đem nàng diệt khẩu?" Đinh Vịnh Chí nhìn cách Mộ Cẩm ra tay đối với Nhị Thập. Mộ Cẩm có thể giết chết nàng ta trong nháy mắt, lại không biết vì sao, lại chuyển thành ném ra ngoài.
Nhị Thập tư sắc bình thường, Đinh Vịnh Chí cũng không nghĩ nàng là cùng đám thị thiếp.
Mộ Cẩm không nói gì.
"Nhị công tử." Đinh Vịnh Chí lại nói: "Thân phận của ngươi là người đã chết. Nếu không cẩn thận để lộ bí mật, liên lụy cực lớn."
"Việc này không phải do ngươi để lộ bí mật ra hay sao?"
Đinh Vịnh Chí lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mộ Cẩm nói xong, đột nhiên nhìn về phía Thốn Bôn, chuyên chú mà nhìn một hồi lâu.
Đinh Vịnh Chí cũng nhìn theo về phía Thốn Bôn. Thế nhưng lời Mộ Cẩm nói tiếp theo làm Đinh Vịnh Chí suýt nữa rớt cằm.
Mộ Cẩm cẩn thận đánh giá Thốn Bôn một phen, nói: "Ngũ quan đoan chính, dáng người mạnh mẽ. Thốn Bôn, ngươi lớn lên không tồi."
Đinh Vịnh Chí: "..." Lời này nếu là vui đùa bình thường, nghe một chút cũng liền cho qua. Thế nhưng, Nhị công tử lại nghiêm túc nói ra, cũng giống như ngày đại hội tuyển phi hồi đó, Hoàng Thượng xem xong một đám nữ tử, đột nhiên khen ngợi một vị đại thần mặt như quan ngọc.
(*Quan ngọc: đàn ông có dung mạo đẹp)
Vị đại thần kia ngày thứ hai liền bắt đầu để râu, cũng không dám quan ngọc nữa.
Thốn Bôn so với Đinh Vịnh Chí thì ổn trọng hơn, trả lời: "Tạ Nhị công tử."
Lúc này, hình ảnh Nhị Thập được Thốn Bôn ôm lấy lại không vứt ra được khỏi đầu Mộ Cẩm. Hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy nữ nhân kia có thể tin được hay không?"
Đinh Vịnh Chí nhìn Mộ Cẩm, lại nhìn Thốn Bôn. Nữ nhân kia là nữ nhân nào?
Thốn Bôn thành thật trả lời: "Thuộc hạ cho rằng, Nhị Thập cô nương gia cảnh không có, lại không biết chữ, chưa bao giờ hỏi đến hành tung của Nhị công tử, có thể là người không cần để tâm."
"Ừ." Mộ Cẩm nhìn hồ nước một cái, lại nhìn chằm chằm Thốn Bôn. Luận dung mạo, Nhị công tử tự nhận không thua bất kì kẻ nào. Không hiểu vì sao mà nữ nhân kia ôm người khác thì vô cùng gắt gao, còn hắn ở trên giường thì lúc nào cũng phải kéo tay thì nàng mới bằng lòng ôm hắn. Không vì sao cả, chẳng vì gì hết. "Ngươi so với ta hiểu nàng rất rõ."
Thốn Bôn lập tức cúi đầu, "Thuộc hạ không dám."
"Vậy mà ngươi biết nàng không hỏi đến hành tung của ta, chính ta cũng không biết đấy."
Nhị công tử đây là đang cố tình kiếm chuyện. Nhưng Thốn Bôn không dám đáp.
Đinh Vịnh Chí nói tiếp nói: "Nhị công tử, không diệt khẩu sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!