Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: Zorba, June
Thái Tử lại đang uống trà.
Vẫn là quán trà nhỏ hôm trước. Hôm nay, chủ tiệm dâng lên thứ trà nghe nói là trà ngon xuất phẩm của Giang Nam.
Tiêu Triển chỉ nhấp một ngụm, "Trác Thạch, nàng tại sao lại yêu thích loại này, so với nước lã trong cung cũng chỉ là thứ đồ thấp kém."
"Người có thể không tới, không ai bắt người cả." Lý Trác Thạch đem trà uống như rượu, một ngụm hết một chén, phóng khoáng no say.
"Trác Thạch nói rất đúng." Tiêu Triển cười cười, đặt chén của mình xuống, châm trà cho nàng, "Cái nước trà này chỉ có lúc nàng uống, mới như có hương vị."
Có tin đồn, Thái Tử tính tình ôn hòa, khí phách không bằng được đương kim thánh thượng. Hoàng Thượng liền đem ngôi vị Thái Tử ban cho Tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ. Về sau Tứ hoàng tử chết non, Hoàng Thượng mới tin huyết chú. Cho đến khi Tam hoàng tử thành niên, mới lập hắn làm tân Thái Tử.
Tiêu Triển mấy năm nay tu thân tôn hiền, khiến văn võ bá quan thay đổi cách nhìn triệt để. Hoàng Thượng cũng an tâm.
Nhưng Lý Trác Thạch biết, Tiêu Triển giỏi nhất chính là ngụy trang. Hắn không yêu nàng, lại giả bộ sủng ái nàng, giả vờ đến nỗi chính hắn còn tin.
Thế nhưng lại không lừa nổi nàng.
"Thái Tử điện hạ." Chu Văn Đống lên lầu.
Tiêu Triển giương mắt, "Chuyện gì?"
"Có tin báo từ mật thám ở Mộ gia." Chu Văn Đống dâng lên một phong thư mật.
"Mộ gia?" Tiêu Triển đã quên sự việc lần trước, nhíu mày lại. Một tên Nhị thiếu gia nhà giàu, hắn không bỏ trong lòng, hắn không có nhận lấy phong thư mật kia, "À, có phải là Mộ gia công tử cực kỳ kiêu ngạo hay không?"
"Dạ."
"Nghe ngươi lần trước nói như vậy, ta đặc biệt tò mò về đám hộ vệ kia." Tò mò cũng chỉ là tò mò, Tiêu Triển lười cả xem tin mật báo.
Chu Văn Đống nói: "Mộ phủ không có hộ vệ."
"Sao?"
"Chỉ có hai lính gác ở chỗ Mộ Cẩm, còn có hai tên trông cửa chỗ Mộ Chiêu, Mộ lão gia sớm đã ẩn cư, người không sự miễn vào. Mộ Tam tiểu thư bên kia, chủ yếu đều là nữ tử."
Nghe Chu Văn Đống nói được một nửa, Tiêu Triển nâng chiếc chén rỗng của mình, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức. "Ẩn cư", "Miễn vào", cái này không phải ám chỉ rằng mật thám cũng không dò la được tin gì sao.
"Mấy năm trước, Mộ Cẩm thu một đám binh lính xuất ngũ, nói là giữ cho mình chút thể diện, về sau mang ra để ra vẻ ta đây." Chu Văn Đống nói: "Năm đó xuất ngũ, đều là binh lính bình thường."
Tiêu Triển nhìn chằm chằm cái chén, hỏi: "Lục soát doanh trại sơn tặc ngày ấy, người mà ngươi nhìn thấy là người nào?"
"Ngày ấy nhìn thấy, đều là những hộ vệ đều được huấn luyện, không giống như những binh lính bình thường. Dẫn đầu là một người, thường xuyên đi bên cạnh Mộ Cẩm, tên là Thốn Bôn." Chu Văn Đống nhớ lại nói: "Thần từ xa nhìn thấy, hắn nhẹ nhàng phi lên cao mấy trượng, mặt không đỏ thở không gấp. Tuổi còn trẻ, lại có khinh công như vậy, sâu không lường được."
Tiêu Triển lại rót một bình trà mới.
Chu Văn Đống liếc mắt nhìn Lý Trác Thạch một cái. Thái Tử điện hạ tương lai chính là thiên tử cao quý, lại vì nàng mà hạ mình, thế mà nàng còn dám bày ra sắc mặt không vui, thật không biết tốt xấu.
Chu Văn Đống bất mãn chồng chất lại chỉ có thể giấu ở trong lòng. Bởi vì chủ tử không biết vì sao lại say mê Lý Trác Thạch.
Tiêu Triển hỏi: "Mộ nhị công tử có am hiểu võ công hay không?"
"Chỉ biết chút công phu quyền cước, thích giả làm trang hảo hán. Từng ở Phù Nhung Hương cùng người khác tranh đoạt vũ cơ, Mộ nhị công tử làm bộ hiểu võ, người vây quanh xem lại thấy là do Thốn Bôn đang âm thầm giúp đỡ." Chu Văn Đống không chỉ bố trí mật thám, đến cả quá khứ của Mộ Cẩm cũng dò hỏi. Ấn tượng của dân chúng đối với Mộ nhị công tử, hầu hết đều là "Không coi ai ra gì".
"Nói như vậy, vị Mộ nhị công tử này, bản lĩnh cái gì cũng không có, chỉ là chiêu mộ được một hộ vệ tốt?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!