Chương 29: Vừa nãy, nàng đã cực kỳ vui vẻ mà khoe cái khăn kia với ngươi

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

Mộ Cẩm đã hai lần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Nhị Thập.

Lần đầu là vì hái hoa, lần khác, chính là vừa rồi. Ký ức hắn khắc sâu, không phải vì xinh đẹp, mà là vì hiếm thấy.

Đặc biệt nàng lại đứng trước mặt Thốn Bôn, miệng cười toe toét đến tận mang tai, càng không thể nói là xinh đẹp. Nhưng cũng chỉ tồn tại trong chớp mắt.

Nàng cười rộ lên, đôi mắt híp lại tựa như không thấy ánh sáng. Nhưng chẳng biết tại sao, cái kia đôi mắt híp nhỏ bé kia lại vui vẻ đến thế.

So với lúc mây mưa Vu Sơn lại không vui mừng được như vậy.

(*Mây mưa Vu Sơn: Điển tích cổ của Trung Quốc, nhằm chỉ chuyện ân ái.)

Cái này trong mắt hắn chỉ là vẻ tươi cười xấu xí, lúc đối diện với ánh mắt hắn liền biến thành bộ dáng nơm nớp lo sợ, Mộ Cẩm thậm chí không muốn che dấu sát khí của mình.

Nhị công tử phần lớn đều là bộ dạng thân thiết. Càng thân thiết, càng nguy hiểm.

Như mây đen mù mịt bủa vây hướng tới chỗ Nhị Thập, nàng không khỏi nuốt nước bọt, vô thức mà lùi về phía sau. Nàng tuy không tập võ giống Thốn Bôn, nhưng nhìn ra được, lông mày dài của Nhị công tử như một thanh kiếm, mà cái mạng nhỏ của nàng đang ở trước mũi kiếm, không cẩn thận một phát là máu đỏ tuôn rơi.

Nhị Thập nắm chặt khăn tay, cảm thấy chột dạ.

Cái khăn tay này có ba chữ "Tiếu Hữu Quý" thì cũng vậy thôi. "Tương tư" là đang có tình yêu nam nữ. Nàng trên danh nghĩa là nữ nhân của Nhị công tử, chẳng phải là làm bẩn mặt mũi Nhị công tử sao.

Nhị Thập biết mình đã chủ quan. Thập Nhất có lẽ lúc viết thư đã tuôn trào không ít. Một lá thư đoạn tình, cũng có thể ghi thành tương tư tình. Nhị Thập lại tiên nhập vi thủ, cho rằng bên trên phong thư là tên Tiếu Hữu Quý.

(*Tiên nhập vi thủ: vào trước là chủ; dựa chủ yếu vào ấn tượng ban đầu)

Nàng liếc nhìn Mộ Cẩm, rồi lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hai con mắt đen kịt kia. Nếu như nàng đem khăn tay nuốt vào trong bụng, Nhị công tử có khi nào sẽ thả nàng một con ngựa hay không?

(*Thả một con ngựa: ý chỉ buông tha)

Không, Nhị công tử sẽ đem nàng ra mà mở bụng.

Dưới tình thế cấp bách, Nhị Thập vui mừng gặp được Đông Tây Nhị Tài. Nàng mấp máy môi, nhu thuận mà nhìn về phía Mộ Cẩm. Chân mở ra, giống như định đi đến chỗ hắn, lại đột nhiên bị cái gì đó bên cạnh đẩy một cái. Chân sau nàng đứng thẳng, thân thể không cách nào thăng bằng, bên trong hai tay như đong đưa, bỗng nhiên khăn tay bay mất.

Nàng kinh ngạc không thôi.

Toàn bộ đều xảy ra một cách tự nhiên, nếu như không phải Mộ Cẩm biết rõ trong nàng là một vẻ, ngoài mặt lại là một thái độ thản nhiên, có lẽ thật sự tin rằng không phải nàng cố ý vứt đi.

Khăn tay bay vào trong hồ nước.

Đông Tây Nhị Tài bay vọt lên nhào tới.

Nhị Thập mừng thầm, hi vọng hai cái tiểu Đông Tây này vội vàng cắn xé khăn tay.

Nhưng mà, không biết tại sao, trên hồ bỗng nhiên phụt lên một cột nước mãnh liệt. Đông Tây Nhị Tài bị hoảng mà chạy mất, chẳng thèm ngậm lấy cái thứ mới lạ vừa rơi xuống nước.

Nhị Thập lại nghĩ tới một kế. Trên người nàng còn có một cái khăn tay thêu bình thường, cái khăn bình thường đó cũng thêu ba chữ "Dao tương tư" rất đẹp. Nàng định nhảy vào trong nước nhặt cái khăn tay kia.

Nhị công tử không biết lúc nào đã từ bên cửa sổ mà bay ra bên ngoài, nháy mắt đã đến trước mặt nàng. Hắn kéo nàng lại, giam ở trong ngực.

"Thốn Bôn." Mộ Cẩm trầm giọng.

"Có mặt." Thốn Bôn đáp.

"Đem cái khăn kia vớt lên." Mộ Cẩm thu lại sát khí, bình tĩnh mà lãnh đạm, "Vừa nãy, nàng đã cực kỳ vui vẻ mà khoe cái khăn kia với ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!