Chương 27: Sinh động

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

(Chương này đủ 25 sao trên wattpad tính đến trưa ngày mai thì tối mai mình sẽ up luôn chương mới >< Xin chị em cho mình thêm 500 đ động lực)

Lưu lão quản gia là một người cố chấp, lão chỉ nghe lệnh của một mình Mộ lão gia. Dù đối mặt với Mộ nhị công tử, Lưu lão quản gia cũng chẳng để lối thoát.

Lưu lão quản gia nói xong lời của mình, lẳng lặng nhìn Mộ Cẩm.

Trong phòng ba người, một già một trẻ giống như cao thủ luận bàn, nhìn bên ngoài thì có vẻ sóng êm biển lặng, kì thực bên trong lại sóng cuộn dâng trào. Thốn Bôn thấy việc không liên quan đến mình, bình yên đứng ngoài sóng gió.

Hồi lâu, rồi hồi lâu. Mộ Cẩm như tỉnh dậy từ trong mộng, nói: "Ta không cần trợ hứng."

Lưu lão quản gia nói: "Ngài đối với Nhị phu nhân không có hứng thú. Lão gia nói, có thuốc trợ hứng sẽ ổn hơn."

Trong lòng Mộ Cẩm đem Mộ Chiêu mắng mấy lần, nói cái gì đến tai Mộ lão gia không biết. Hắn hỏi: "Thuốc này, cần bao lâu mới phát tác?"

"Khoảng chừng từ một đến hai canh giờ." Lưu lão quản gia không hổ là người từng trải qua sóng to gió lớn, ngữ khí nói chuyện bình thản như bàn chuyện làm ăn. "Dược tính cương liệt, Nhị công tử nên căn trước thời gian, sớm tiến về Trạch Lâu."

Nghe được lời này, cái này thật sự là một loại thuốc cực mạnh.

"Ừ." Mộ Cẩm đáp lại một chữ.

Thốn Bôn liếc mắt nhìn nước thuốc trong bát.

Cái bát thuốc bổ lớn này mà uống hết, Nhị công tử chỉ sợ phải làm việc luôn tay luôn chân suốt cả đêm mới có thể thoải mái.

Nhị công tử dù có coi trời bằng vung nhưng đối với người Mộ gia lại khá tốt. Dù là không vui, cũng chỉ biểu hiện ra vài câu, vụng trộm đùa nghịch mấy trò vặt vãnh.

Có đôi khi, Mộ lão gia đối với cách làm bằng mặt không bằng lòng này, mở một mắt nhắm một mắt, coi như không biết.

Ai ngờ, Lưu lão quản gia còn nói: "Nhị công tử, nhân lúc thuốc bổ còn nóng, lão gia phân phó, bây giờ nên uống ngay."

Mộ Cẩm lại một lần nữa trầm mặc.

Thốn Bôn hôm nay thật may mắn, có thể trong thời gian ngắn mà gặp được khuôn mặt kia của chủ tử, bên ngoài thì mỉm cười tươi rói, bên trong lại biểu tình tuyệt diệu.

Qua hồi lâu, Mộ Cẩm cười rộ lên, hỏi: "Lão gia có phân phó, cho ngài đưa ta đến Trạch Lâu, rồi nhìn chằm chằm ta cùng Nhị phu nhân viên phòng hay không?"

"Việc này thật không có." Lưu lão quản gia ngừng một chút, nói: "Nhị công tử, thứ cho lão nô nói thẳng, lão gia làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho ngài. Biểu tỷ của Nhị phu nhân là Chiêu Nghi, đúng lúc được sủng ái. Ngắn ngủi một tháng, nàng ta có thể từ Tài Tử thăng lên làm Chiêu Nghi, từ Chiêu Nghi thăng đến Quý Phi, có lẽ không còn xa nữa."

Mộ Cẩm cười trào phúng, "Chỉ là một Chiêu Nghi thôi mà."

"Tai vách mạch rừng. Lời này của Nhị công tử, hàng vạn lần không thể nói ở bên ngoài. Dân không đấu nổi quan, huống chi đây còn là hoàng thất. Lão gia lo lắng Mộ gia bị người khác theo dõi, mong Nhị công tử thông cảm cho nỗi khổ tâm của lão gia. Nhị phu nhân trước kia tiểu gian tiểu ác, nhưng đến Mộ gia đã an phận thủ thường."

"Nàng không phải là an phận phủ thường, mà là không thổi nổi yêu phong."

"Nhưng lão gia đã nhận nàng làm con dâu." Lưu lão quản gia nói: "Tướng mạo của Nhị phu nhân, không sánh bằng thị thiếp của ngài, nhưng sắc đẹp có thể chấp nhận được. Ngày đó, lão gia nhìn thấy những mỹ nhân kia của ngài, nói, Nhị công tử đối với dung mạo nữ tử hà khắc quá rồi. Có đôi khi, không hoàn mỹ mới chính là hoàn mỹ. Viên phòng không phải việc gì khó, nhắm mắt một cái liền xong."

"Ta đã biết." Mộ Cẩm chẳng muốn nghe tiếp, nhận lấy bát thuốc.

Bát thuốc không chỉ đen sì, mà còn đắng chát, trong đắng chát còn có thêm cả vị chua chua.

Hắn một ngụm uống hết, lật ngược bát nói: "Không còn một giọt. Lưu lão quản gia, ngài có thể trở về phục mệnh được rồi."

"Vâng." Lưu lão quản gia hoàn thành nhiệm vụ, cáo lui rời đi.

Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!