Chương 22: Nhị Thập, Nhị công tử lại tới

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

Câu này của Nhị công tử lời nói âm vang mạnh mẽ, Mộ Chiêu nghe xong cuối cùng cũng cảm thấy lo lắng. "Hồng nhan bạc mệnh, như phía xa có hậu cung Hoàng thành, quân vương uyên bác sủng ái phi tử, chả mấy ai có kết cục tốt đẹp."

Ánh mắt Mộ Cẩm tối lại, dừng động tác uống trà, chén trà như bị hắn cắn ở trong miệng.

"Ví dụ như Tiên Hoàng sủng ái Thục Phi, ví dụ như đương kim thánh thượng sủng ——"

"Bộp" một tiếng, chén ngọc trong tay Mộ Cẩm bỗng chốc vỡ vụn. Hắn ngẩng đầu, nhìn Mộ đại công tử cười, "Đây là bộ sứ trắng của Đông Chu lấy được lúc ở Trấn Nam Thành, chế tác cũng bình thường, làm cẩu thả mà cũng đem bán."

Mộ Chiêu ngừng nói, "Đã quên, đệ không thích nghe Hoàng thành dã sử."

Mộ Cẩm phẩy quạt làm rơi mảnh chén trên ống tay áo, "Không phải là không thích nghe, lưu truyền trong dân gian thì chỉ có vài câu là thật. Chẳng qua là đem các cuốn thoại bản phong nguyệt áp vào bối cảnh hoàng cung mà thôi."

"Xa không nói, vậy chúng ta nói gần." Mộ đại công tử cũng thật lợi hại, một người bận rộn làm ăn buôn bán, còn có thể nghe ngóng những lời đồn đại ít ai biết đến trong kinh thành. "Trương công tử say mê Lan cô nương ở Phù Nhung Hương, chuẩn bị đem nàng chuộc thân rồi cưới hỏi đàng hoàng. Tiểu thiếp nhà hắn nửa đêm tự sát, gà bay chó sủa loạn cả lên. Tháng trước, hắn cùng ta tranh giành một cửa hàng buôn trà ở Giang Nam, trong nhà náo loạn một hồi như vậy, chuyện làm ăn hắn cũng chẳng để tâm nổi.

Hồng nhan họa thủy, bốn chữ này, đều là bài học tổ tiên dùng máu để đổi lấy."

Mộ Cẩm mỉm cười như cũ. "Đại ca nói vậy, như thể ta đối với ai đó thực sự thành tâm."

"Biết đệ vô tâm vô tình, hôm nay ta lắm miệng nói vài câu." Mộ Chiêu nói: "Việc Tô gia tiểu thư, đệ đi lo liệu cho ta đi."

"Ta nhớ không ra bộ dạng nàng ta cao thấp thế nào rồi." Tô Yến Tính chung quy lại là không sánh bằng nữ nhân mà Mộ Cẩm đích thân chọn lựa, cái khuôn mặt kia của nàng, đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại không khiến người ta khắc sâu.

Mộ Chiêu nói: "Đi Tô phủ nhìn là nhớ rồi. Nói không có hứng thú thì tìm một vị đại phu kê cho đệ thang thuốc bổ. Hoặc là, đem mặt nàng bịt kín, nghĩ rằng đó là cái người mà đệ sủng ái."

Mộ đại công tử không biết, hôm nay cái người mà Mộ nhị công tử độc sủng, trên giường cũng không nhìn thấy mặt.

Mộ Chiêu nói tiếp, "Hay là, chiều chuộng Tô gia tiểu thư nửa tháng, đợi đến khi bến tàu đổi thành hiệu buôn của Mộ gia chúng ta, đương nhiên có thể qua cầu rút ván."

Mộ Cẩm nở nụ cười, "Nữ nhân kia của ta cả ngày chỉ biết lừa trái gạt phải, vẫn nên để lạnh nhạt một thời gian vậy."

- ---

Một ngày trước khi lạnh nhạt, Nhị công tử đi Yểm Nhật Lâu.

Khi đó, Nhị Thập đang đếm bạc.

Nàng đem túi tiền nhỏ may từ quần áo của Lý thẩm với cái túi tiền to đổ xuống dưới.

Bên trong túi tiền nhỏ chỉ có chút bạc vụn, không cần điếm cũng thấy ít.

Ngược lại túi hoàng kim của Nhị công tử thì nặng trịch, nắm trong tay, tựa như cảm thấy cuộc sống có hi vọng.

Thập Tứ kêu lên: "Nhị Thập, Nhị công tử lại tới."

Nhị công tử quay trở lại rất nhiều lần, mỗi lần trở lại đều là tới tìm Nhị Thập. Cái chữ "lại" kia của Thập Tứ nói vô cùng thuận miệng.

Nhị Thập hoảng sợ, tranh thủ nhét hoàng kim vào túi tiền rồi giấu trong ngăn tủ.

Mộ Cẩm đẩy cửa vào, đúng lúc gặp nàng đóng ngăn tủ lại. Hai cánh tay đóng tủ hãng còn run run. Hắn hỏi: "Đang làm gì?"

Nàng xua xua tay, cúi đầu chờ lệnh của hắn.

Mộ Cẩm nhận ra, đuôi mắt nàng tự nhiên cụp xuống, trông thì có vẻ vô tội. Còn trong đầu lại nghĩ cái mấy cái quỷ gì thì không biết được. "Tới đây."

Nàng đi đến trước mặt hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!