Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: Zorba, June
Nhị Thập vừa muốn gõ cửa.
Cửa vừa vặn mở ra.
Phó quản gia Trần hai chòm râu run run, định nói chuyện lại không biết nói gì. Hắn chắp tay hành lễ, lặng lẽ rời đi.
Thốn Bôn không thấy bóng dáng.
Người bên trong cánh cửa kia đã thay một bộ y phục tơ lụa xám trắng.
Có một lần trong gia yến của Mộ phủ, Nhị Thập mang áo choàng đến cho Tam tiểu thư, sau đó liền lui ra. Tuy chỉ trong một cái liếc mắt ngắn ngủi, đã cảm thấy Mộ Cẩm là khác biệt nhất trong ba người, đặc biệt về mặt thần thái. Mộ đại công tử cũng gọi là anh tuấn, chỉ thua kém Nhị công tử một chút. Các nha hoàn khi nói chuyện phiếm, lúc nói về Nhị công tử phần lớn đều miêu tả hình dáng hắn. Nhưng thứ hùng hổ doạ người nhất của hắn chính là khí chất.
Còn dung mạo tuấn tú hay không thì phải bàn sau.
Giống như lúc này, giấu đi vẻ sắc bén, hắn đơn thuần chỉ là một thiếu niên tuấn tú.
Nhị Thập ngoan ngoãn đi vào.
Dưới ánh đèn Mộ Cẩm nâng lên đôi mắt cảnh cáo.
Nàng quỳ gối trước mặt hắn.
Hắn khép lại đôi mắt phong nguyệt, đuôi lông mày khẽ động, thiếu niên tuấn tú đơn thuần đã không thấy nữa, chỉ còn lại duy nhất Nhị công tử khoan khoái. "Phạt ngươi nhiều lần như vậy, ngươi đã biết nhìn sắc mặt rồi. Còn chưa có bắt ngươi quỳ, đã xin nhận tội."
Nhị Thập quỳ rạp nửa người, mười ngón tay khép lại, trán tỳ xuống đất.
Chính như lời Thốn Bôn nói, Nhị công tử giết hay không giết, chỉ trong một ý niệm. Chỉ cần nàng vượt qua được cái chớp mắt kia, thì có thể bình an vô sự.
Mộ Cẩm không nói gì, đôi mắt nhìn dọc sống lưng nàng. Hắn gần đây thường có xúc động muốn róc xương, ngón tay lại vô thức gõ gõ.
Nhị Thập chọn một bộ xiêm y gần giống màu áo choàng đỏ của hắn, tuy vậy đây chỉ là chiếc váy áo đã cũ, màu đã phai thành đỏ thẫm.
Mộ Cẩm một tay đỡ trán.
Xiêm y này của nàng, sắc đỏ như dập tắt hỏa tâm, đỏ giống hoa khô tàn úa. Tóm lại là một sắc đỏ không đủ thuần. Giống như nàng, ngu ngốc không đến, mà thông minh cũng chẳng được.
Tối hôm qua tại chính chỗ này. Hắn đã nói với Thốn Bôn, chỉ cần hôm nay nàng không bỏ trốn, hắn liền có thể yên tâm. Tình cảnh hôm nay lại như vậy, tâm tình bỏ được xuống mới lạ.
Nàng hôm nay, coi như đã làm đúng một việc. Nếu không phải nàng tự mình chạy trốn khỏi doanh trại sơn tặc, giúp Mộ Cẩm thưởng thức được biểu tình thảm bại của Lỗ Nông, Mộ Cẩm thật sự có lẽ đã xuống tay tàn nhẫn.
Mộ Cẩm nhiều năm đã không dính máu tươi.
Hắn luyện võ công tâm pháp sát khí rất nặng, sư phụ sợ hắn tẩu hỏa nhập ma, liền khuyên hắn buông bỏ đao khí.
Mộ Cẩm không nghĩ sẽ thành Phật. Hắn còn có Thốn Bôn, máu văng tung tóe cũng không đến lượt hắn. Hắn những năm gần đây đã thu liễm. Nếu không phải tại nữ nhân này xuất hiện, hắn còn có thể nhàn hạ lâu hơn.
Nhị Thập chờ nửa ngày không thấy Mộ Cẩm nói gì, cũng không dám ngẩng đầu lên. Nàng nhắm mắt. Thật là một ngày lăn lộn đầy sợ hãi. Nàng lập tức mở mắt ra, để tránh không cẩn thận lại ngủ gật, chọc giận hắn.
Giá như sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, có thể biến thành hai cái chớp mắt, rồi ba cái chớp mắt, nàng sẽ không phải lừa dối để qua chuyện. Quỳ như vậy, trước mắt tối tăm, nàng nhịn không được nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng vẫn không nhúc nhích.
Mộ Cẩm trừng mắt, nữ nhân này sẽ lại không ngủ chứ? Dám ở trước mặt hắn ngủ gật, nàng là người đầu tiên, hơn nữa ngủ gật không chỉ một lần. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng một cước, nàng về sau không cần ngủ gật, cứ như vậy an giấc ngàn thu.
Thế nhưng một cước cuối cùng cũng không xuất ra, hắn mở miệng nói: "Đứng lên đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!