Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Lỗ Nông đem chuyện mình thành thân nói với các huynh đệ.
Các đại hán sợ đến choáng váng.
Sơn trại phần lớn là quê mùa, đều không có tình cảm, lấy ai cũng không quan trọng, chỉ cần có vợ là được.
Một sơn tặc nói: "Nếu không hay là đợi Đại đương gia cùng Nhị đương gia về rồi nói sau."
Lại một sơn tặc khác nói tiếp: "Đúng vậy, thế này thì cũng nóng vội quá. Nôn nóng muốn mười tháng sau ôm con đến vậy hả?"
"Ngươi bái đường còn phải bái thiên địa, bái cao đường. Đại đương gia, Nhị đương gia không ở đây, ngươi bái ai?" Vết thương trên tay phải của sơn tặc áo xám đã được xử lý, trị liệu kịp thời nên không có bị tàn phế hoàn toàn.
Lỗ Nông vung cánh tay cường tráng lên: "Chúng ta xuất đao, nhanh gọn, hung ác, chuẩn xác, kết hôn cũng phải như vậy. Trước đơn giản là thành thân một lần, uống rượu giao bôi, đưa vào động phòng. Bái thiên bái gì thì bổ sung sau."
Đại đương gia cùng Nhị đương gia không có đây, Lỗ Nông chính là đại chủ quản. Mọi người không câu nệ tiểu tiết, vì vậy liền thu xếp cho hỉ sự sắp tới.
Lỗ Nông không có xiêm y đỏ thẫm, cho một đại thẩm phụ trách tạp dịch xuống núi mua hai bộ xiêm y cho tân lang cùng tân nương.
Đã xin cưới rồi, Lỗ Nông cảm thấy không nên nhốt Nhị Thập ở kho củi. Chưa kể, nàng một thân áo quần ẩm ướt nhăn nhúm cũng cần thay ra. Nếu cảm lạnh làm chậm trễ đêm động phòng hoa chúc thì không được.
Từ vụ rơi xuống nước ở Phù Nhung Hương, Nhị Thập đi theo Mộ Cẩm ra ngoài sẽ mặc thêm bên ngoài một lớp áo vải thô.
Đây là loại vải đặc biệt, có tính chất thô ráp, gặp nước thì trở nên cứng rắn, bị ướt đẫm cũng không dính vào người. Vốn là được các ngư công ở Mộ phủ hay mặc. Trước kia, Nhị Thập ở phòng may vá nhìn thấy mới lạ, làm cho chính mình một cái. Hôm nay đã phát huy tác dụng.
Cũng may Nhị công tử chỉ coi trọng khuôn mặt nữ nhân, không để ý vải thô hay vải tơ lụa.
Lỗ Nông nhìn chằm chằm vào váy Nhị Thập, nói: "Ta để cho Lý thẩm đổi cho nàng một bộ đồ sạch sẽ."
Hắn vẫn xách nàng lên như xách một con gà con, đưa Nhị Thập ra ngoài.
Lý thẩm là một đầu bếp hơn năm mươi tuổi, có ba đứa con trai. Không có con gái nên bà chỉ có thể đem y phục của mình cho Nhị Thập.
Lý thẩm dáng người cao lớn, Nhị Thập mặc bộ quần áo kia, lỏng là lỏng lẻo. Đai lưng trên eo nhỏ, làm váy không có cách nào bị rơi xuống đất.
Lý thẩm nhường lại giường đệm của mình.
Lỗ Nông nói: "Nàng hãy yên tĩnh ngồi ở đây."
Nhị Thập đương nhiên sẽ yên tĩnh, thời khắc này nàng còn nhớ rõ chính mình là một người câm.
Cùng với Lý thẩm và một quản bếp, còn có mấy vị đại thẩm*. Các bà tụ lại một chỗ không tránh được trò chuyện bàn tán không đâu.
(*Nguyên văn ở đây dùng từ "phụ nhân", có nghĩa là phụ nữ đã có chồng. Ở đây mình thay bằng từ "đại thẩm", nghĩa cũng gần tương đương và mình thấy quen thuộc hơn)
Nhị Thập mặc dù không biểu lộ gì, nhưng kỳ thật lại đang nghiêm túc nghe lén. Nàng không quen thuộc địa hình ở đây, cách sống ở các gia đình giàu có cũng không thích hợp. Nhị Thập chỉ có thể dựa vào mấy câu chuyện phiếm của các đại thẩm, tìm hiểu thói quen ở sơn trại này.
Lý thẩm cho rằng, Nhị Thập đã đồng ý gả cho Lỗ Nông, cũng gần như tính là người của Phúc trại. Vì vậy nói cho Nhị Thập lý do ở lại đây.
Phúc trại được người đời trước thành lập, bởi vì cướp của người giàu chia cho người nghèo nên bị quan binh truy đuổi không tha. Trốn chết bên trong, mấy người vô tình xông vào đây, về sau an cư tại đây. Các huynh đệ tốt bụng bảo vệ kẻ yếu, kết giao với rất nhiều chi sĩ hăng hái làm việc, cho nên càng lúc càng lớn.
Đại đương gia chính là hài tử của Đại đương gia đời trước, Nhị đương gia là Đại đương gia nhặt được trên đường.
Lý thẩm nói: "Lỗ Nông dù có chút lỗ mãng, tính tình cũng không phải xấu. Tuổi tác hắn so với Nhị đương gia còn lớn hơn, sốt ruột đón dâu cũng là thường tình. Ngươi sống cùng hắn, từ từ rồi sẽ biết hắn rất tốt."
Các vị đại thẩm lúc xào rào có nói đến Hoàng lăng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!