Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: Zorba, June
Cuối đường rừng chính là thác nước.
Đúng như Tiểu Thập nói, thác nước này cùng lắm chỉ cao vài trượng.
Ngựa liều mạng chạy trốn, tới bên hồ quay nhanh, hãm không được khiến xe ngựa xoay nửa vòng tròn.
Nhị Thập nắm chặt côn xe, không thắng nổi sức ngựa, bị quăng ngã trên cửa sổ. Nguy hiểm cận kề, nàng vén rèm lên, thừa dịp xe ngựa quay hướng lao về phía cây đại thụ liền nhảy ra ngoài, bay qua nhánh cây, rơi xuống hồ nước.
Từ dưới nhìn lên, chỉ giống như xe ngựa quăng nàng ra ngoài.
Nhị Thập ngã vào hồ sâu, nhân cơ hội lặn xuống bơi đến bờ xa phía bên kia.
Nhị công tử còn đang dây dưa với đám sơn tặc, tạm thời chưa thể thoát thân, huống hồ hắn không biết bơi. Bỗng nhiên hôm nay mọi thứ lại trở nên thiên thời, địa lợi, nhân hoà.
Nhị Thập ở trong nước tìm kiếm chốc lát, không tìm thấy cửa động. Nàng có chút sốt ruột, lại sợ Mộ Cẩm đuổi theo, vì thế tìm một chỗ ẩn nấp dưới nước trước mà núp vào.
Một cành cây khô rơi vào trong nước, làm thành bóng râm rậm rạp xanh mát. Trên bờ nhìn xuống chỉ thấy một phiến xanh mạ mà thôi.
Nhị Thập thò đầu ra.
Khoảng cách quá xa, tiếng đánh nhau biến mất, bên tai chỉ còn tiếng thác nước rơi xuống "Rầm" vang.
Nàng vạch ra một tầng lá cây, quan sát bờ hồ.
Ánh mặt trời chiếu bên trên hồ nước.
Yên lặng đợi một lúc lâu, không thấy người nào đuổi theo.
Chẳng lẽ Nhị công tử cho rằng nàng như vậy mà đã chết? Thật là đại cát đại lợi.
Nhị Thập không lo lắng việc sơn tặc sẽ giết chết Mộ Cẩm.
Lúc đó, tên sơn tặc áo xám đã nói: "Nhị đương gia không cho trêu chọc Mộ nhị công tử." Sơn tặc ở núi này hẳn là có chút kiêng kị đối với Mộ gia. Vì tiền cả thôi, cùng lắm bọn họ đem nhị công tử trói lại, lấy cớ đòi tiền với Mộ gia.
Mà có vậy thì cũng không tới phiên nàng nhọc lòng.
Nhị Thập lên bờ, đem túi tiền nhỏ của nàng cùng túi tiền của Mộ Cẩm thắt lại cùng nhau, giấu ở trong ngực. Sau đó hít sâu một hơi, lần thứ hai ẩn vào trong nước tìm kiếm.
Thác nước không cao, hồ cũng không lớn, nhưng lại tốn của nàng không ít sức lực, rốt cuộc cũng tìm thấy bên ngoài cửa động.
Cửa động rộng khoảng hai thước, dòng nước bên trong đẩy đám cá ra.
Nhị Thập lấy một hơi dài, bơi vào trong động.
- ---
Mộ Cẩm chẳng mảy may ham chiến, sau khi nhảy ra xa mấy mét, hắn khép lại cây quạt. "Đám người các ngươi đúng là không có mắt."
Lỗ Nông tuy là mãng phu, thế nhưng cũng phát hiện Mộ Cẩm lúc này so với vừa rồi có chút khác biệt.
Mộ Cẩm một thân áo bào xám trắng.
Trắng là trắng, tại sao lại là xám trắng? Như Nhị đương gia từng nói, vô luận là màu sắc nào, chỉ cần thêm một chữ "xám" ở phía trước, liền giống như cuối thu lạnh lẽo.
Mộ Cẩm bộ dạng tươi cười càng thêm phần thân thiết, đôi mắt đen như mực. Hắn mở quạt ra, mỗi nan quạt đều gắn mấy cây ám khí sắc nhọn thon dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!