Kết thúc buổi học quân sự hôm đó, tất cả giải tán tại chỗ. Mẫn Ân Trúc chạy thoăn thoắt xuống sân như chú chim chuyền cành, khoác tay Cảnh Minh rời đi.
Hà Hoan Hoan tán thưởng: "Đúng là xinh thật, ngay cả bóng lưng cũng đẹp."
Hạ Nam: "Nhảm nhí, nếu không sao gọi là hoa khôi trường?"
Hôm nay Mẫn Ân Trúc mặc áo chiffon trắng và váy bút chì xanh đậm, đôi chân vốn thẳng nuột còn mang đôi giày như cà khêu, không hề thấp hơn Cảnh Minh là bao. Đỗ Nhược chợt nhớ đến mình thấp hơn Cảnh Minh cả cái đầu. Lúc cậu nhìn cô bằng vẻ mặt kênh kiệu, quét mắt từ trên xuống với biểu cảm khinh khỉnh trời sinh, cảm giác như trúng phải đòn chí mạng.
"Cô ấy cao lắm đấy." Khưu Vũ Thần bình phẩm, "Phải mét bảy mấy đúng không?"
"Ừ, còn cao hơn mình." Hạ Nam cao mét bảy, Đỗ Nhược và Khưu Vũ Thần thua cô ấy hai ba centimet, nhưng chỉ chênh lệch hai ba centimet thôi thì phong thái đã khác một trời một vực rồi.
"Ăn cơm chưa?" Hà Hoan Hoan tham ăn lập tức chuyển đề tài.
"Mình đi tắm trước đã, người bẩn chết được."
"Mình cũng vậy. Hai cậu không đến nhà tắm thì tắm ở đâu?"
"Bên cạnh nhà tắm có phòng tắm nhỏ."
"Không phải chỗ đó không có nước nóng sao?"
"Đến nhà tắm tập thể đi."
"Khổ quá làm gì." Khưu Vũ Thần nói.
"Bây giờ chưa ăn cơm... vậy đi mua trái cây đi." Hà Hoan Hoan chỉ nghĩ đến ăn và ăn thôi.
Bốn người vừa tán gẫu vừa đi đến tiệm hoa quả. Hương trái cây trong tiệm thơm nức mũi, mời gọi không ít tân sinh viên vừa kết thúc buổi học quân sự. Đỗ Nhược đi dạo một vòng, bị giá tiền dọa đến xuýt xoa. Kiwi mười tệ một quả, bằng giá tiền hai phần cơm căn tin của cô. Anh đào thì hai trăm tệ nửa ký, bằng tiền sinh hoạt phí sáu ngày của cô. Còn sầu riêng, xoài, nho đỏ, nhãn thì giá phải chăng, nhưng vẫn khá xa xỉ với cô.
Nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng cô chọn bốn quả chuối và hai quả cam, mười tệ chẵn.
Khưu Vũ Thần mua nửa ký anh đào, buổi tối rửa sạch mời mọi người ăn. Đỗ Nhược chỉ ăn một quả rồi thôi, cô biết mấy quả chuối mình chia cho bạn bè không hề đáng giá.
"Lấy thêm ăn đi."
"Đủ rồi, chỗ mình còn nhãn Hoan Hoan cho chưa ăn hết này."
"Lấy thêm hai quả đi." Khưu Vũ Thần giục.
Đỗ Nhược không sao lay chuyển được cô nàng, đành lấy thêm một quả. Trái anh đào tròn trĩnh dễ thương, hương vị ngọt lành, thảo nào đắt đến thế.
Cô suy nghĩ, phải đi tìm việc làm thêm thôi, song không thể quá nôn nóng kiếm tiền, ít nhất phải đợi nhập học được hai ba tháng đã, xem thời gian có dư dả hay không. Dù sao học hành vẫn quan trọng hơn, nhất là trong ngôi trường danh tiếng xưa nay không thiếu nhân tài này.
Mấy ngày trước, Đỗ Nhược ngồi xem sách trước bàn học, nghe Khưu Vũ Thần vừa hát một bài tiếng Anh vừa đi vào phòng, cô kinh ngạc phát hiện tiếng Anh của cô ấy lưu loát và phát âm chuẩn như người nước ngoài vậy. Ở quê Đỗ Nhược chỉ dạy tiếng Anh theo sách vở, tạm không bàn đến khó khăn trong việc trình bày, phát âm thôi đã là vấn đề.
Cô cảm thấy tổn thương sâu sắc, tức khắc mua sách và đĩa luyện nghe nói tiếng Anh, mỗi sáng tập thể dục tranh thủ luyện đọc. Ngày đầu tiên đến sân thể dục đã phát hiện có khá nhiều sinh viên học bài buổi sáng, thậm chí còn sớm hơn cô nữa.
Đây chính là đại học, bao giờ cũng có người giỏi giang hơn bạn, cần mẫn hơn bạn.
***
Kết thúc học kỳ quân sự, cuộc sống đại học chính thức bắt đầu, tân sinh viên bắt đầu tay xách nách mang từng chồng sách vở bôn ba đến các tòa nhà giảng dạy và phòng thí nghiệm.
Thời khóa biểu của Đỗ Nhược khác với ba người bạn cùng phòng, thời gian gặp nhau ít đến đáng thương. Số lần cả hội cùng ra vào ký túc xá và đến căn tin cũng giảm hẳn. Năm nhất lịch học khá nặng, môn chuyên ngành đặc biệt là lý thuyết hết sức dày đặc, tâm tư mọi người đều dồn cả vào học tập, chỉ buổi tối mới hẹn nhau đến thư viện.
Đỗ Nhược từ bé đã là học sinh chăm chỉ, bất kể là môn chuyên ngành hay là môn đại cương, môn bắt buộc hoặc là môn tự chọn, buổi học theo lớp hay theo khoa, chỉ cần cô chăm chú nghe giảng là có thể nhanh chóng bắt kịp nội dung. Tan học còn ôn tập gạo bài, nghiền ngẫm mấy phần nội dung khó xơi thì cũng không đến nỗi nào.
Nhưng dù như vậy, cô vẫn thường thấy mình thua kém. Trong lớp có nhiều bạn nam học rộng hiểu nhiều. Không chỉ mấy lời tán gẫu bâng quơ, kể cả khi trả lời câu hỏi của giảng viên hay vận hành máy móc, họ luôn vô thức thể hiện một vài kiến thức khiến Đỗ Nhược không khỏi tự ti về bản thân. Lần nào cũng xả xuống đầu cô hàng tá điều xa lạ như tiên nữ rải hoa, đến khi tan học cô lại phải bơi trong biển sách vở để tìm hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!