Đỗ Nhược tắm rửa gội đầu mà hồn cứ lâng lâng như ở cõi thần tiên. Lau khô thân thể và sấy tóc xong, cô nằm trên chiếc giường êm ái, ngẩn người nhìn trần nhà. Đầu óc vẫn còn ngơ ngẩn, tim đập thình thịch, có cảm giác như vừa mới gây họa. Tâm trạng đan xen giữa bối rối, kích động, phiền muộn, còn có mừng thầm.
Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, cô lại cảm giác khuôn mặt nóng bừng. Đỗ Nhược trở mình vùi đầu vào gối, gào thét kích động trong im lặng, chân đá vào ván giường thùm thụp. Xem như cậu được thỏa mãn ngủ ngon giấc, còn cô tối nay mất ngủ rồi đây!
Bên kia tường, vẻ mặt Cảnh Minh vô cùng trấn tĩnh. Vì đã hứa với Đỗ Nhược giấu kín mọi người nên sau khi về phòng, cậu tận lực kiềm chế hết mức có thể. Nhưng cảm giác vui sướng dạt dào như từng cơn sóng vỗ, càng cố nén xuống thì sóng càng cuồn cuộn, nhìn vào lại khiến người khác tưởng tâm trạng cậu đang không tốt ấy chứ. Song biểu cảm vui buồn bất định của cậu đâu thể qua mặt được Lý Duy.
Cậu ta vừa nhìn đã biết ngay Cảnh Minh đang giả vờ, nhưng lại không thể vạch trần, để mặc cho cậu tiếp tục "diễn sâu."
Lúc một mình trong phòng tắm, khóe môi Cảnh Minh nhếch lên thật cao. Sau khi tắt đèn đi ngủ, cậu lẳng lặng cười trong bóng tối, đầu óc kích động không thôi, trở người tiếp tục tủm tỉm, lát sau lại đổi tư thế nhưng nụ cười vẫn không tắt. Mãi cho đến khi Lý Duy thật sự không chịu nổi nữa mắng: "Mẹ nó, giờ mấy giờ rồi? Mày có cho tao ngủ không hả?" Bấy giờ cậu mới chịu yên lặng, không xoay qua xoay lại nữa.
Đêm đó, cả nhóm Prime đều chìm vào giấc ngủ trong sự hạnh phúc và thỏa mãn. Ước mơ đã cất được bước đầu tiên.
Hôm sau, tất cả đều dậy muộn, mười một giờ trưa mới tập trung trả phòng. Cả nhóm tràn ra hành lang, Cảnh Minh và Đỗ Nhược nhìn nhau ngắn ngủi đã chột dạ rời mắt đi. Đi thang máy xuống tầng, cả nhóm chen chúc bên trong tán gẫu. Đến khi ra ngoài, Cảnh Minh không nhịn được cố ý đi cuối cùng, len lén khều lòng bàn tay cô. Đỗ Nhược giật mình trừng mắt nhìn cậu, nhưng cậu chỉ nhìn thẳng phía trước, mỉm cười như không hay biết gì.
Họ cùng nhau ăn trưa ở sân bay Bảo An rồi giải tán, ai về nhà nấy. Cảnh Minh cho mọi người nghỉ ngơi một tuần, ngày mùng 1 tháng 8 tập hợp tại phòng thí nghiệm. Tổng kết lại, thành tích huy hoàng giành được ở Thâm Quyến cứ lưu giữ tại đấy, nhiệm vụ chính của họ từ giờ trở đi là bắt đầu tập trung vào Prime No.2.
Thời điểm Cảnh Minh biết Đỗ Nhược không về Bắc Kinh mà bay thẳng về quê nhà thì mặt nặng mày nhẹ nhưng không nói gì cả. Người trong nhóm có một nửa là ở Bắc Kinh, bay chuyến sau, mọi người vẫy tay chào tạm biệt cô. Cảnh Minh không thể biểu hiện quá rõ ràng, bèn rề rà đi cuối hàng, lúc ngang qua cô thì ân cần dặn dò: "Sớm trở lại."
"Ừm." Cô dịu dàng đáp.
Cậu đi cùng với mọi người, được vài bước lại làm như vô ý quay đầu lại. Cô đã đi vào phòng chờ máy bay rồi.
Sau khi Đỗ Nhược ngồi xuống, một mình thanh tịnh chốc lát mới suy nghĩ về quan hệ của mình và Cảnh Minh, vẫn là cảm giác mơ hồ không chân thật kia. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không tài nào thông suốt được, thôi thì dứt khoát mặc kệ đi.
Máy bay cất cánh lẫn vào những áng mây. Thành phố duyên hải Thâm Quyến nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, huy hoàng và vinh quang mấy ngày trước cũng tạm thời cất lại. Đáp xuống biên giới Tây Nam, lên xe buýt rồi chuyển xe khách, xe ôm, đường đèo xóc nảy, hành xác cả ngày, rốt cuộc cô cũng bước vào ngôi nhà đất xập xệ ở khe núi. Đỗ Nhược chợt cảm giác thời gian trôi qua nhanh thật.
Lúc cô về đến nhà, hoàng hôn đã bao phủ khắp núi đồi xanh mướt. Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn treo mờ tối chính giữa. Nhà chỉ có bốn vách tường, những mảnh giấy dán trên vách đã sớm ố vàng bong tróc, căn bếp thô sơ, bàn ghế tồi tàn. Băng qua gian nhà chính là đến phòng nghỉ. Nơi sinh hoạt hằng ngày của gia đình nhỏ ba thế hệ chỉ vỏn vẹn có ba chiếc giường gỗ nhỏ. Chiếc tủ gỗ những năm chín mươi đã không còn nhìn ra được màu sắc vốn có, cửa tủ cũng sắp long ra.
Đỗ Nhược nhẹ giọng hỏi: "Không phải con đã gửi tiền về cho mọi người rồi sao? Sao mẹ không thay giường tủ mới?"
"Vẫn còn dùng được, đừng lãng phí." Mẹ cô cười nói: "Tiền để dành cho con."
Cô quay sang nhìn mẹ. Mẹ cô mới hơn bốn mươi mà đã già bằng bà nội của Cảnh Minh, lòng cô bỗng trào dâng niềm chua xót khôn tả. Đặt hành lý xuống, cô đi ra ngoài thổi lửa nấu cơm, cho lợn ăn. Đã lâu không làm chuyện nhà nông nên ban đầu, cô có chút không quen, trước khi đi ngủ thấy tay ê ẩm mỏi nhừ.
Ban đêm, Đỗ Nhược nằm trên giường nhỏ, nghe tiếng bà ngoại rên đau do căn bệnh mãn tính hành hạ mà không tài nào ngủ được. Cô lặng lẽ trở mình, lấy điện thoại ra, không có tin nhắn mới nào. Cô bèn mở mạng xã hội lên. Nửa giờ trước, Cảnh Minh vừa đăng một tấm ảnh. Khung cảnh là một ngọn đèn, một máy vi tính và một tách trà, không ghi trạng thái đi kèm. Trước nay, cậu chưa từng đăng gì lên trang cá nhân cả nên bên dưới bức hình nghìn năm có một kia lập tức nhận được cả chuỗi dài các bình luận.
Hà Vọng: "Sống lâu mới thấy, ồ, rốt cuộc cậu đã vào "quét bụi" trang cá nhân rồi. Bày đặt sống ảo."
Vạn Tử Ngang: "1 like cho câu sống lâu mới thấy, thanh niên nghiêm túc văn vẻ đầy mình đây sao?"
Lý Duy: "2 like cho câu sống lâu mới thấy, tao biết rồi nha."
Đồ Chi Viễn: "3 like cho câu sống lâu mới thấy, tôi mù tịt không hiểu gì cả."
Chu Thao: "4 like cho câu sống lâu mới thấy, bấm đốt ngón tay tính toán, chắc chắn có biến."
Lướt mãi đến tận bình luận thứ hai mươi bảy... Đỗ Nhược kéo ngược lên, định bấm like nhưng lại thôi, trở mình đi ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, cô yên tâm ở bên cạnh chăm sóc mẹ và bà ngoại, nấu cơm trồng rau, chăn gà nuôi lợn, bận rộn đến mức không có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện khác. Cô không chủ động liên lạc với Cảnh Minh, cậu cũng không chủ động tìm cô, không biết là đang bận hay đang so đo với cô nữa.
Trái lại, cậu từng nhắn tin vào nhóm chat của Prime, nói rằng gặp được ông Ngôn Nhược Ngu. Sau khi họ thắng giải ở Thâm Quyến thì ông ấy liên lạc với cậu, quyết định làm nhà đầu tư cho Prime. Tin vừa gửi đi, cả nhóm lập tức nhao nhao, bắn một lúc mấy trăm tin. Nhưng khi đó, Đỗ Nhược đang bận bắt sâu nhổ cỏ ở nương ngô, lúc đọc được thông tin thì đã tối rồi.
Đồ Chi Viễn còn hỏi trong nhóm: "Ơ, Cỏ Nhỏ đâu? Mất tích rồi sao?"
Cảnh Minh trả lời: "Biết chết liền."
Đó là bốn giờ trước. Còn lúc này, trong nhóm đã sóng yên biển lặng rồi. Đỗ Nhược không nhắn lại gì cả, bày món ăn lên bàn, mẹ con bà cháu quây quần bên mâm cơm. Ăn đến giữa chừng, cô bỗng hỏi nhỏ: "Mẹ, mẹ còn nhớ con trai của dì Minh Y không?"
Mẹ cô ngẫm nghĩ: "Nhớ, thằng nhóc mặt mày sáng sủa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!