Cảnh Minh đẩy cửa kính, hậm hực đi ra ngoài. Gió biển thổi ào ạt luồn vào áo phông của cậu khiến toàn thân mát mẻ hẳn. Vừa rồi, người cậu cũng nóng rực một cách khó hiểu, cảm giác căng thẳng chưa từng gặp phải trong đời. Đúng là gặp quỷ rồi!
Ánh mắt cậu lia một vòng hội trường, nhanh chóng tìm được Đỗ Nhược. Cô ngồi bên bàn dài ăn dưa hấu. Cảnh Minh im lặng chốc lát mới hỏi Lý Duy: "Tìm tao có chuyện gì?"
"Đổng Thành của Bằng Trình muốn nói chuyện với mày."
Bước chân Cảnh Minh đang xuống cầu thang thoáng khựng lại: "Tao có gì để nói với hắn đâu?"
"Ai biết."
Cậu nghĩ ngợi: "Hắn đang ở đâu?"
"Bên kia nhà hàng." Lý Duy chỉ về hướng sảnh ăn tối.
Cảnh Minh quay người đi về phía đó.
Lý Duy gợi ý: "Hay tao đi với mày?"
"Không cần." Cậu sải bước lên bậc thềm.
Đúng lúc này, Lý Duy gọi giật lại: "Cảnh Minh!"
"Chuyện gì?" Cậu quay lại nhìn thằng bạn lần nữa.
Lý Duy cười tin tưởng: "Mày là Big Boss của Prime. Mày quyết định thế nào, tao đều ủng hộ vô điều kiện."
Cảnh Minh sững sờ nhìn Lý Duy rồi bật cười.
Cậu bỏ tay vào túi, ung dung đi vào nhà hàng Tây. Lúc này, quá nửa số khách đang tụ họp tại bữa tiệc trên bờ cát ở phía xa xa. Trong phòng ăn chỉ có hai người đàn ông mang giày Tây ngồi bên cạnh cửa kính, trên bàn còn ngọnn nến đang cháy và một bình cà phê.
Thấy Cảnh Minh đi đến, Đổng Thành đứng dậy chìa tay ra. Cậu hời hợt bắt tay cho có lệ rồi kéo ghế ngồi xuống, thờ ơ nhìn hai người họ.
Đổng Thành không hề tỏ vẻ khó chịu như hôm ở triển lãm đợt trước, cười bắt chuyện: "Cậu Cảnh, chúc mừng các cậu đoạt giải vô địch lần này."
"Cảm ơn, bên đội anh cũng biểu hiện tốt lắm."
"Nào có, tệ hết sức mới đúng."
Cảnh Minh nhìn ra bờ cát đèn đuốc muôn màu ngoài cửa sổ: "Anh Đổng có gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng đâu."
"Theo tôi được biết, đến bây giờ, Prime vẫn chưa tìm được người đầu tư và hợp tác thích hợp. Nhưng dự án đã phát triển đến giai đoạn như hiện này thì tình cảnh cũng như lửa sém đến lông mày rồi."
Cảnh Minh nhếch môi: "Ứng viên nhiều lắm, từ từ sàng lọc, không vội."
"Đúng là vậy." Đổng Thành cười xòa, không hề vạch trần. Có thể thấy nhóm này như kiểu thiên kim tiểu thư nhà danh giá, không sợ không có người rước nên chẳng việc gì phải hạ thấp địa vị của mình. Có điều số lượng rể hiền môn đăng hộ đối thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Cậu Cảnh, lần này mời cậu qua đây là muốn bàn chuyện hợp tác. Công ty mẹ của chúng tôi bất kể là chế tạo xe hơi hay kênh tiêu thụ đều đứng đầu cả nước, còn dày dạn kinh nghiệm nữa. Hợp tác với chúng tôi chỉ có lợi, tuyệt nhiên không có hại." Hắn đưa một tờ chi phiếu trống ra trước mặt. "Điều kiện cậu cứ việc để xuất."
Cảnh Minh thoáng liếc mắt, khẽ tựa vào ghế, ngón tay đan vào nhau: "Theo tôi biết, các anh có hợp tác với Dịch Khôn."
"Đúng là như vậy, nhưng..."
Cảnh Minh giơ tay ngắt lời, không vòng vo: "Một, nhóm tôi và anh ta cạnh tranh với nhau, nhưng chúng tôi vẫn là anh em cùng trường. Tôi không cướp đối tác của anh ta."
Đổng Thành không ngờ Cảnh Minh lại hành động trái hẳn với suy nghĩ của hắn. Cướp đối tác và nhà đầu tư của đối thủ chẳng phải là một trong những phương thức cạnh tranh thường thấy trên thương trường sao?
"Hai, nhóm Prime của chúng tôi không thay tên đổi họ, không nghe lệnh người khác, không phụ thuộc tài chính, luôn luôn độc lập, không chấp nhận để bất cứ doanh nghiệp nào thu mua và thâu tóm dưới danh nghĩa hợp tác. Đây là điều tôi đã hứa với đồng đội của mình."
"Đây là ý của cả đội hay của mình cậu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!