Kể từ ngày gia nhập Prime, năng lực của Đỗ Nhược bỗng tăng vọt. Hôm đó, thấy Khưu Vũ Thần làm bài tập trong phòng, cô thuận miệng thảo luận với cô nàng vài câu.
Khưu Vũ Thần khiếp sợ không thôi: "Sao cậu biết?"
"Hà Vọng chỉ mình."
Trong nhóm thật sự có quá nhiều cao thủ, mỗi người đều có thể trở thành thầy của cô. Tạm không nói đến người khác, riêng Cảnh Minh thôi đã đủ cho cô theo học rất nhiều rồi. Khoảng thời gian này làm việc chung với cậu, cô mới chính thức hiểu được ý nghĩa của hai chữ "thiên tài". Cậu biết hết những ngành học liên quan đến robot, không những thế, còn tinh thông vô cùng, suy nghĩ rất sáng tạo, luôn đưa ra điểm đột phá cho mỗi tổ.
Phạm vi kiến thức đan xen giữa các tổ cậu cũng thành thạo, thậm chí có thể đề ra sách lược tác chiến.
Bởi vì tín hiệu xuất của hệ thống cảm biến và tín hiệu thu của hệ thống điều khiển phải kết nối với nhau nên hầu như mỗi ngày, Đỗ Nhược đều phải trao đổi, bàn bạc với Cảnh Minh về hình thức tín hiệu. Những hướng dẫn mấu chốt của cậu luôn giúp cô sáng tỏ, thông suốt rất nhiều vấn đề.
Song không phải cô chỉ có vào mà không có ra. Cuối tháng, cô mang bản cải tiến hệ thống cảm biến đến nộp cho Cảnh Minh: "Big Boss, hệ thống cảm biến "giảm béo" thành công rồi."
Khi ấy, Cảnh Minh đang ngồi trước máy tính nối các lập trình lại, thuận miệng nói "Tốt" mà không hề nhìn cô lấy một lần. Đỗ Nhược đứng bên cạnh không nhúc nhích.
Cảnh Minh phát hiện có điều lạ, ngước mắt nhìn cô hồi lâu rồi mới hỏi: "Muốn được khen à?"
"Không có. Chuyện đơn giản như vậy không cần khen." Cô kéo ghế đến ngồi xuống, mắt sáng lấp lánh nhìn cậu. "Nhưng mà, tôi có sáng kiến mới, muốn báo cáo với tổ chức."
Cậu khẽ nhếch môi, điểm nhiên quay lại nhìn màn hình, hỏi tiếp: "Sáng kiến gì?"
"Tôi muốn thêm một lập trình cảm ứng bên trong." Đỗ Nhược hơi nhoài ra bàn. "Nếu cảm ứng được hướng chính diên, hướng chếch ở phía trước, hoặc bên cạnh có đối thủ cạnh tranh, xe sẽ tăng hết tốc lực đuổi theo. Dĩ nhiên tốc độ nhanh quá thì khó có thể điều khiển, nhưng có thể kiểm soát quá trình truy đuổi này trong mấy chục giây cũng được. Cậu thấy sao?"
Lần này, Cảnh Minh quay sang nhìn cô: "Khá lắm."
Đỗ Nhược mừng rỡ: "Cần thảo luận với mọi người không?"
"Không cần. Duyệt." Cảnh Minh nói với giọng thản nhiên như không. "Thêm chương trình vào là được." Cuối cùng chốt lại: "Chúng ta vốn định tăng thêm một bộ phận trí tuệ nhân tạo vào não bộ xe đua, khiến nó có ý thức tự chủ. Tình huống cô đề ra chính là một loại trong số đó."
Đỗ Nhược biết điều này. Mục tiêu thành lập Prime ban đầu chính là không ngừng nghiên cứu phát triển xe hơi không người lái, muốn trao cho não bộ xe trí tuệ nhân tạo ngày một cao cấp. Cô vô cùng mong đợi đến ngày xe đua xuất xưởng, không kìm được nhìn cậu vài lần.
Cậu liếc mắt qua: "Nhìn gì thế?"
"Sao cái gì cậu cũng biết nhỉ?"
"Là sao?"
"Cậu biết điều khiển cảm biến, biết cơ khí tự động hóa, biết luôn cả khoa học máy tính. Cậu học khi nào thế?" Cô thắc mắc.
"Có thể là trong lúc cô đang học môn Chính trị ấy."
Đỗ Nhược xị mặt, lườm cậu rồi đứng dậy bỏ đi. Cậu cười rộ, đưa tay kéo cô lại: "Tôi đùa thôi mà!"
Thật ra, cậu vốn đưa tay định cản cô thôi, không ngờ lại nắm phải bàn tay cô. Ngón tay nóng hổi của con trai làm lòng bàn tay cô râm ran, trái tim cũng theo đó mà rung động. Cậu chợt ngẩn người. Bàn tay con gái bé nhỏ, mềm mại, man mát, còn lầm tấm mồ hôi vì trời oi bức.
Cảnh Minh lập tức buông ra, cô nhanh chóng rút về, giả vờ như không có gì. Không biết có phải vì ngồi bên cửa sổ, nắng hè chói chang chiếu vào hay không mà lưng cô vừa nóng ran vừa bồn chồn. Rõ ràng trong phòng có mở hệ thống điều hòa cơ mà?
Cô đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, cầm tập giấy A4 phe phẩy chốc lát mới khá hơn một chút. Nhìn về phía Cảnh Minh, chiếc bảng di động màu trắng của phòng thí nghiệm che khuất nửa gương mặt cậu, chỉ thấy đôi môi và chiếc cằm thanh tú, bả vai rộng của người con trai giữ căng chiếc áo sơ mi trắng.
Nhìn lên một chút là hình vẽ lý tưởng thiết kế xe đua không người lái sành điệu trên bảng. Không lâu nữa, nó sẽ bước ra từ bản vẽ, biến thành một thực thể chân thật.
Đỗ Nhược không nhịn được cong cong khóe môi.
***
Đầu tháng Bảy, các thiết bị của hệ thống cảm biến, hệ thống điều khiển, hệ thống vận hành đều chuẩn bị xong. Các thiết bị hậu cần cơ bản như vỏ ngoài, ổ trục, sàn xe, săm lốp... đều sẵn sàng. Phân xưởng sản xuất xe hơi và các kỹ sư cao cấp hợp tác với trường đã liên lạc đầy đủ. Sau đó, Cảnh Minh luôn túc trực trong xưởng xe hơi để giải thích, phối hợp, thảo luận và lắp ráp xe với kỹ sư.
Việc này yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!