Không gian phòng thí nghiệm yên tĩnh như tờ, ánh đèn huỳnh quang soi tỏ cả căn phòng như ban ngày, hai người im lặng nhìn nhau.
Đỗ Nhược nhìn cậu trân trối, chần chừ không lên tiếng cũng không phản ứng, như thể một con robot đột ngột bị sập nguồn. Cảnh Minh không đoán được cô đang nghĩ gì, vô thức liếm môi, lên tiếng lần nữa: "Đỗ Nhược Xuân..."
Một giây sau, Đỗ Nhược như bị đánh thức, nhanh chóng kéo khóa balo, vội nói: "Tôi không thích cậu", nói xong thì đeo balo lên lưng chạy đi.
Cảnh Minh vô cùng bất ngờ, mày cau chặt: "Còn chưa nói rõ mà chạy gì chứ?" Cậu sải bước đuổi theo cản đường cô.
Cô như con thú bỗng nhiên bị vây khốn, hoảng sợ lùi về sau, kinh hoàng nhìn vào mắt cậu rồi lập tức trốn tránh nhìn đi chỗ khác: "Tôi đã nói rồi mà."
"Nói cái gì?"
"Nói tôi không thích cậu." Tay cô nắm lấy mép bàn thí nghiệm bên cạnh, hồn vía còn chưa trở lại sau cơn khiếp sợ vừa rồi.
"Nói dối." Mặt Cảnh Minh mặt cắt không một giọt máu.
"Không có..." Cô túm chặt quai balo, muốn liều mình chọc thủng phòng tuyến của cậu để thoát ra ngoài: "Tôi thật sự phải về rồi..."
Cậu lại cản bước, hoàn toàn không có ý định thả cô đi. Cô vừa sốt ruột vừa sợ hãi, mặt đỏ gay: "Tôi thật sự phải về rồi..."
"Nói hết đã."
"Tôi nói rồi, không thích..." Giọng cô chợt nhỏ lại, phát hiện sắc mặt cậu đã thay đổi.
Cậu vẫn đứng đấy, cắn môi, ngẩng đầu nhìn lên trời, giận quá hóa cười. Lát sau, cậu sa sầm mặt mày, cúi xuống, lấy một tờ giấy trong túi ra, giũ giũ trước mặt cô, giọng nói như đang đe dọa: "Không thích tôi, vậy đây là gì?"
Đỗ Nhược sửng sốt nhìn tờ tài liệu chính trị trong tay cậu. Đầu óc cô nổ tung, gò má đỏ bừng bừng, vừa bực bội vừa xấu hổ nhào đến muốn giật lại. Cậu lập tức giơ tay lên cao, cô không với tới, nóng nảy nhảy bật lên, nắm được một góc, trang giấy tức tốc bị xé rách.
Cậu kinh ngạc, nhanh chóng giấu tờ giấy ra sau lưng, một tay ngăn cô lại, nổi giận đùng đùng: "Em làm gì vậy?"
Tiếng quát của cậu khiến cô dừng lại, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt chất chứa nỗi hoảng sợ, bối rối và luống cuống, ngay sau đó là nhục nhã, thất vọng và oán hận bao trùm.
"Cậu đắc ý lắm phải không?"
Cảnh Minh ngây ra.
Cô giận đến mức lồng ngực phập phồng: "Biết tôi thích cậu nên cậu rất đắc ý, đúng không? Cảm giác mình rất tài ba, rất cao quý, còn tôi thì gọi là đến, đuổi là đi, phải không?"
Cảnh Minh nheo mắt lại, không ngờ cô lại nói những lời chua cay như vậy. Đỗ Nhược chỉ cảm thấy như mình đã chịu đủ mọi loại sỉ nhục rồi, toàn thân run rẩy, răng va vào nhau lập cập trong tiết hè tháng Sáu. Cô không muồn nói chuyện với cậu, chỉ muốn biến mất ngay tức khắc.
Nhưng cậu vẫn ngăn cản trước mặt cô không tha, mà cô cũng không cách nào trốn tránh nữa. Trải qua thời gian dài đè nén, cảm xúc ẩn sâu trong nội tâm tuôn trào ồ ạt, phá vỡ bức tường chắn được cô dựng lên để trốn tránh nỗi sợ hãi.
"Tôi từng thích cậu đấy, thì sao? Nhưng tôi không còn thích cậu từ lâu rồi. Con người cậu kiêu căng, cay nghiệt, xưa nay luôn coi thường người khác. Đầu óc tôi bị chập mạch mới đi thích cậu."
Cảnh Minh đỏ mặt tía tai. Từ trước đến nay, cậu đã bao giờ bị ai chửi thẳng mặt như vậy đâu? Cậu nhìn cô chăm chăm, tức đến phát điên: "Tôi coi thường ai chứ hả?"
Môi cô run run không nói nên lời.
"Nói đi!" Cậu sấn đến gần, hơi khom người, nhìn xoáy vào cô: "Tôi coi thường ai?"
Cô ương bướng không chịu lui về sau, tức tối nhìn cậu: "Tôi."
Khóe môi cậu nhếch lên chế giễu: "Đúng vậy. Nhưng khi đó, tôi không thích em nên không chú ý đến em. Đây không phải là chuyện bình thường sao?"
Cô trợn to mắt không thể tin nổi, bị đả kích sâu sắc. Không ngờ nửa năm sau, cậu lại cho cô một dao, thái độ giống hệt lúc ban đâu, dường như ác mộng lại tái diễn.
"Khi đó, em là người thế nào? Nguyện vọng ra sao? Mục tiêu là gì? Nói gần là thi đạt chuẩn, đủ xin học bổng, nói xa hơn một chút thì là thuận lợi tốt nghiệp, sau đó làm nhân viên văn phòng cỏn con là đã thấy thỏa mãn, thuê căn hộ nhỏ sống tạm qua ngày. Tôi và em là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Khi đó, tôi không để ý đến em, có phải rất bình thường hay không?"
"Bình thường!" Cô cứng rắn mím môi, nhưng tim lại đau như cắt. "Nhưng mà... "Đừng thích tôi, tôi sẽ không thích cô"... Cậu đã khinh thường tôi đến cỡ nào mới nói ra được những lời như thế? Cho rằng tôi xấu xí, nghèo kiết xác, rất nực cười, đúng không? Không thích thì không thích, tại sao phải nói cái kiểu chà đạp tôn nghiêm của người khác như thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!