Bắc Kinh vào tháng Tư ấm áp dịu mát, những hàng cây xanh mướt đơm hoa, bầu trời cũng cao vệu vợi trong veo.
Cảnh Minh bỏ tay vào túi, chân đá một hòn sỏi, đi thẳng một mạch từ căn tin về ký túc xá.
Lý Duy hỏi dò: "Bây giờ Đỗ Nhược không đến được có cần tìm người khác không?"
Cảnh Minh thờ ơ đáp: "Nói sau đi."
Lý Duy thở dài, ngoài trừ sự lựa chọn là Đỗ Nhược, nhất thời thật sự khó tìm được người nào có thích hợp như thế: "Thật không ngờ cô ấy lại chạy đến nhóm Dịch Khôn."
Ngay kẻ tử địch với họ mới chết!
Cảnh Minh vẫn chuyên tâm đá mấy hòn sỏi dưới chân, không đáp lời. Tính cách của Dịch Khôn làm sao chứa chấp được kiểu gà mờ như Đỗ Nhược? Nhưng cậu không màng, cô có tham gia nhóm cậu hay không cũng chẳng sao.
Vạn Tử Ngang nhớ đến chuyện cũ, bỗng hỏi: "Ban đầu thầy Lương Văn Bang nói gì với Cảnh Minh nhỉ?"
Lý Duy: "Nói dự án anh Dịch Không nghiên cứu có phần trùng lặp với Cảnh Minh, hy vọng hai người bắt tay hợp tác để sớm tạo nên đột phá."
Chu Thao nghe như chuyện hoang đường viễn vông, cười sang sảng: "Chỉ một tên khó chìu như Cảnh Minh trong phòng thí nghiệm là đủ rồi, thêm một người nữa không sợ trời sập à?"
Cảnh Minh đạp một cú, Chu Thao nhanh chân lẹ mắt nhảy né: "Tôi nói đâu có sai!"
Vạn Tử Ngang góp lời: "Bên mình và Dịch Khôn không đối đầu, không đấu đá đã tốt lắm rồi, còn hợp tác á? Không biết trường mình đang nghĩ gì nữa... Đúng rồi, dự án nghiên cứu của họ là gì? Phanh tự động hả?"
"Ừ." Lý Duy đáp, "Dự án này có tính thích nghi cao. Nếu họ thu hẹp phạm vi nghiên cứu trong lĩnh vực xe hơi thôi, đồng thời tiến hành những điều chỉnh và thay đổi thích hợp, mang tính chuyên sâu, không chừng sẽ giống với phương hướng dự án không người lái của chúng ta rồi."
Vạn Tử Ngang nhíu mày nhìn Cảnh Minh: "Từ bé, chế tạo robot chơi thôi mà cậu và anh ta đã trở thành đối thủ, bây giờ làm chuyện lớn cũng đụng độ. Đúng là oan gia."
Lúc này Chu Thao cũng không vui đùa nữa, đăm chiêu suy nghĩ: "Quào, xem ra hai nhóm bọn mình lại cạnh tranh cùng lĩnh vực rồi."
"Vừa hay." Cảnh Minh nhếch môi, mắt sáng như đèn pha, "Giống như lái xe vậy, một mình chạy dù có tăng tốc đến hai trăm tư cây số một giờ cũng thấy chán phèo. Có người đua chung mới hứng thú chứ."
Cậu nói xong lại đá một viên sỏi dưới chân, viên sỏi văng vào bậc thềm, bắn ngược trở lại, rồi mất dạng trong bụi cỏ.....
Đỗ Nhược phụ việc cho phòng thí nghiệm của Dịch Khôn đã hai ba tháng nhưng vẫn không tiếp xúc được với những nhiệm vụ mấu chốt, đừng nói là dự án phanh tự động, ngay cả làm robot cũng không cho cô tham gia. Nhưng cô cũng không mấy bận tâm, vui vẻ làm một cô tạp vụ, sửa cái này, xem cái kia, cứ nghĩ rằng học nhiều xem nhiều thì nền tảng kiến thức sẽ vững chắc hơn. Lúc rảnh rỗi lại tự làm nghiên cứu của bản thân.
Hôm đó cô đang cắm cúi hí hoáy làm đồ của mình, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người, lạnh nhạt hỏi: "Đang làm gì vậy?"
Cô giật mình, che đi linh kiện trên bàn, ngẩng đầu lên thấy Dịch Khôn.
"Em, đang nghiên cứu... bộ cảm biến IMU thiết bị đo lường quán tính..." Cô lo ngay ngáy, vội bổ sung thêm, "Chuyện trong phòng thí nghiệm em đã làm xong cả rồi!" Ngụ ý là: ông chủ, tôi không có lấy giờ công làm việc riêng đâu!
Dịch Khôn thoáng nhìn món đồ trong tay cô: "Cuộc thi robot giữa tám trường đại học tháng sau, em và anh Ô Chính Bác cùng tham gia đi."
"Hả?" Cô vẫn còn ù ù cạc cạc, "Em á?"
"Ừ."
"Em có thể sao?"
"Nếu em thấy không ổn, thì thôi vậy." Dịch Không quay người toan bước đi.
"Có thể, có thể ạ!"
Bình thường Dịch Khôn rất hiếm khi nói cười bâng quơ, cộng thêm dáng vẻ chín chăn, trông rất nghiêm nghị, ngay cả giọng nói cũng ẩn chứa đầy áp lực, Đỗ Nhược không bao giờ dám nói chuyện với anh ta. Nhưng so với Dịch Khôn, Đỗ Nhược thấy Ô Chính Bác càng khó làm chung hơn. Con người của Dịch Khôn chỉ nhìn việc, không nhìn người, còn Ô Chính Bác thì ngược lại, dường như có thành kiến rất lớn với cô, cho rằng cô không đủ tư cách phụ việc ở phòng thí nghiệm của họ.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này mọi việc cô làm đều được Dịch Khôn công nhận, nhưng thái độ Ô Chính Bác trước sau vẫn như một.
Nếu đã như vậy thì Đỗ Nhược cũng cố gắng hòa nhã, không để xảy ra mâu thuẫn với gã, dù sao cũng cùng nhau tham dự cuộc thi robot, cứ làm tốt việc của mình là được. Song hợp tác với nhau được một thời gian, giữa hai người cuối cùng vẫn nảy sinh bất đồng quan điểm khá lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!