Chương 2: (Vô Đề)

Nhà họ Cảnh tọa lạc tại khu biệt thự sang trọng mướt mắt với hòn non bộ, suối nhân tạo và hàng cây tươi tốt. Xe hơi lướt phăng phăng qua những ngọn đèn đường sáng rực, dừng lại trước căn nhà ba tầng kiểu Âu. Cả ngôi nhà rực rỡ ánh đèn, hệt như một hộp châu báu lấp lánh.

Cảnh Minh tắt máy, Đỗ Nhược đẩy cửa định bước ra khỏi xe thì bị dây an toàn rịt lại. Cô lúng túng quay lại tháo dây.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước vội từ nhà ra: "Có hành lý không?"

Đỗ Nhược không nhận ra chú ấy, còn chưa nghĩ ra chào hỏi thế nào thì Cảnh Minh đã sồng sộc đi đến: "Chú Trần, xách vali ở cốp xe sau vào đi."

"Ồ được."

Chú Trần cười với Đỗ Nhược, cô bẽn lẽn cười đáp lại, rảo bước theo chú ấy đến cạnh xe, áy náy nói: "Vali hơi nặng ạ, để cháu giúp chú."

"Không cần, không cần đâu."

"Nặng thật đấy ạ." Đỗ Nhược ngại ngùng giúp chú Trần khiêng vali xuống.

Cảnh Minh đứng cách đó vài mét quay đầu lại nhìn, không buồn phản ứng, cứ thế đi thẳng vào nhà. Đến khi Đỗ Nhược vào cửa mới phát hiện ra nơi đây thật sự là một hộp châu báu.

Căn phòng khách còn lớn hơn cả phòng học, được thiết kế theo phong cách châu Âu với sô pha dài, bàn trà gỗ lam và cầu thang xoay tròn chạm trổ hoa văn hình xoắn ốc. Đèn chùm thủy tinh óng ánh sáng rực khiến không gian lộng lẫy như trong cung điện, bức màn cửa sổ khổng lồ phủ từ trần xuống đến sàn nhà như thác nước đổ, bên ngoài là bãi cỏ vườn hoa rộng thênh thang. Thậm chí còn có cây cao bóng cả trong sân nhà. Tất cả đều xinh đẹp đến mức vô thực.

Song, nụ cười của chú Cảnh Viễn Sơn và dì Minh Y vẫn rất đỗi thân thiết và quen thuộc.

"Sao tàu hỏa giờ này mới đến thế con?" Dì Minh Y cười hỏi.

"Con cũng không biết ạ, hình như để nhường đường cho tàu đệm từ (1) ạ." Đỗ Nhược vừa đáp vừa lén nhìn Cảnh Minh.

(1) Tàu đệm từ là một phương tiện chuyên chở được nâng lên, dẫn lái và đẩy tới bởi lực từ hoặc lực điện từ, nhanh và tiện nghi hơn các loại phương tiện công cộng sử dụng bánh xe, do giảm ma sát và loại bỏ các cấu trúc cơ khí, tốc độ khoảng 500 đến 580 km/h.

Cậu thiếu niên nằm ngả ngớn trên sô pha đơn nhắn tin với bạn, chân gác lên thành ghế, hệt như cái giẻ lau vậy.

"Có phải Nhược Xuân cao hơn rồi không?" Chú Cảnh Viễn Sơn nói, "Cao hơn hồi năm ngoái chú đến thăm ấy."

"Nhưng vẫn gầy như vậy." Dì Minh Y xen lời, "Con phải chịu khó ăn thêm đi, béo lên một chút mới được."

Chú dì Cảnh quá nhiệt tình, Đỗ Nhược không có cơ hội chen lời, chỉ biết khép nép ngồi trên sô pha.

"Buổi tối đã ăn gì chưa? Đói bụng không? Vú Trần nấu rất nhiều món, không ngờ tàu đến muộn, bây giờ phải hâm lại."

"Con... ăn mì gói trên tàu rồi ạ." Đỗ Nhược có phần áy náy, lại liếc sang Cảnh Minh. Đối phương vẫn co cuộn trên ghế mà không biết ngượng.

"Cũng được, nếu lát nữa đói bụng thì ăn khuya nhé." Minh Y nói.

Cảnh Viễn Sơn thở dài: "Nhược Xuân rất hiểu chuyện, lại cố gắng, thi đậu đại học có tiếng nữa."

Cảnh Minh vẫn nghịch điện thoại, vờ như không nghe thấy.

Đỗ Nhược thấy chú dì Cảnh chỉ chăm chăm chú ý đến mình, sợ Cảnh Minh khó chịu, bèn dịu giọng đáp: "Cảnh Minh cũng rất giỏi ạ, thi đậu cùng trường với con."

Thế nhưng Cảnh Minh không buồn để ý đến cô.

Hiển nhiên Cảnh Viễn Sơn không hài lòng, cau mày than thở: "Cái thằng hư hỏng này, bắt nó học chẳng khác nào đè đầu trâu uống nước, mời biết bao nhiêu gia sư, đều là thầy giỏi không đấy. Đã vậy chú còn phải thuê người kèm cặp nó học hành, nó trốn học còn phải cử người lùng cả thành phố để bắt nó về. May sao cũng đậu được đại học. Cái thằng luôn khiến người lớn phiền lòng này làm sao so được với con chứ, điều kiện khó khăn vẫn tự giác học hành."

Đỗ Nhược như ngồi trên bàn chông, ngại ngùng cười trừ không dám nhìn Cảnh Minh. Bên tai vang lên âm thanh cậu gõ phím trên màn hình liên hồi.

Cảnh Viễn Sơn vẫn chưa mắng thỏa, quay sang trừng mắt nhìn Cảnh Minh: "Mày không có xương à? Ngồi đàng hoàng lại."

Cảnh Minh bỏ chân xuống, ngồi dậy, dựa vào lưng sô pha.

"Sau này mày học Nhược Xuân nhiều một chút đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!